[Edit - Hoàn] Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 190 + 191

Chương 190: Nàng tiên cá 8

Địa ngục, tam điện Diêm La.

Dư Khâm khoác choàng tím, đeo mặt nạ đồng thau, người khác nhìn không thấy mặt, nhưng có thể cảm giác được tức giận trên người hắn ta. Cơn giận của Diêm Vương dữ dội đáng sợ cỡ nào? Đại điện nhất thời vô cùng an tĩnh, không ai dám lên tiếng.

Dư Khâm phất tay áo cất bước vào trắc điện, thấy một người ăn mặc giống hắn ta như đúc nằm trên giường, cơ thể bị rất nhiều dây xích trói chặt, mày nhăn nhíu, tứ chi liên tục giãy giụa bị đè lại.

Người nọ là hóa thân Dư Khâm.

Trong trắc điện, có hai người mặc trường bào màu đen canh giữ bên giường. Mỗi người cầm một màn hình thiết bị theo dõi, là Dương Dạ và Cố Lương.

Nhìn về phía hai người, Dư Khâm hỏi: "Hóa thể của ta, tình huống hiện tại như thế nào?"

"Bị nhốt rồi. Chúng tôi không thể giúp ngài đăng xuất hệ thống." Dương Dạ mở miệng nói, "Xem ra Minh Nguyệt tìm được lối xâm lấn hệ thống trước đó của chúng ta, thay thế thân phận người chơi thăm dò trò chơi. Hiện tại anh ta đã khóa lối này, chúng tôi không thể vào, cũng không thể giúp những người khác ra ngoài."

Dư Khâm nghe vậy, nhìn về phía thuộc hạ ngồi bên cạnh hàng loạt màn hình nửa trong suốt. "Hồi Minh Nguyệt làm việc ở tam điện, ngươi là thủ hạ của cậu ta, hiện tại không tìm được cách phá giải?"

Người này hổ thẹn lắc đầu. "Tống đế vương điện hạ, tôi..."

"Cũng đúng." thanh âm Dư Khâm lạnh băng nghiêm túc, hỏi, "Ít nhất ngươi có thể bảo toàn số liệu hóa thể ta xâm nhập đến hết trò chơi?"

Thuộc hạ lập tức trả lời: "Không thành vấn đề! Tôi đã lưu trữ số liệu, cũng sao chép rất nhiều bản sao lưu!"

"Được." Dư Khâm trở lại chủ điện, mặt hướng vô số tướng sĩ mặc khôi giáp ngoài đại điện, "Truyền Diêm Vương Lệnh, lĩnh bảy quân tam điện, vây gϊếŧ thất điện. Từ Thái Sơn Phủ Quân cho tới hộ vệ thị nữ, tróc nã toàn bộ, không chừa một ai! Kẻ nào chống cự, xử quyết tại chỗ!"

Dư Khâm vừa dứt lời, trái tim vô số người trong trắc điện không khỏi đập mạnh.

Đã khoảng mấy trăm năm không thấy Dư Khâm dùng đến Diêm Vương Lệnh. Bởi vì Diêm Vương Lệnh có thể điều động bảy đội quân của tam điện, số lượng không hề nhỏ.

Con số điện Diêm Vương từ nhỏ đến lớn mang ý nghĩa quyền lực từ cao đến thấp. Các điện có khả năng chưởng quản lực lượng quân sự, cũng tương ứng từ số lớn đến nhỏ.

Bởi vậy, bảy quân tam điện toàn bộ xuất động, chỉ dựa vào ba quân thất điện, hoàn toàn không thể chống lại.

Một người canh giữ bê ngoài trắc điện nghe Dư Khâm nói vậy, lớn mật tiến lên một bước. "Nhưng chúng ta..."

"Lo lắng ta vô cớ xuất binh?" Dư Khâm thả lỏng bàn tay nắm chặt, thanh âm hạ xuống, "Hóa thể ta chính là chứng cứ tốt nhất. Lập tức xuất phát, không được sai phạm!"

Một lát sau, cùng mấy tướng quân an bài bố trí xong, Dư Khâm đi đến trắc điện.

Xem tình huống hóa thể của mình, Dư Khâm lại nhìn về phía Dương Dạ và Cố Lương. "Ta chuẩn bị đến thất điện. Các cậu và kỹ sư ở lại nơi này giám thị hệ thống bọn họ, tiếp tục nghĩ cách xâm nhập!"

Cố Lương khẽ nhíu mày, đứng lên. "Hiện tại ra tay tương đương với việc trực tiếp định tội người thất điện. Lúc trước chúng tôi đàm phán với Minh Nguyệt..."

Dư Khâm nói: "Sẽ không gϊếŧ tất cả mọi người. Ví dụ như Minh Thiên bị bắt gia nhập thất điện."
Dương Dạ và Cố Lương liếc nhau, lại hỏi: "Thế Minh Nguyệt..."

Dư Khâm sắc mặt không tốt nói: "Ta sẽ tự mình thẩm vấn quản lý cao tầng thất điện!"

Cố Lương tiến lên một bước, nhíu mày nói: "Thần tiên mấy người đánh nhau, tôi quản không được. Nhưng đừng chọc giận Minh Nguyệt. Vạn nhất anh ta giam cầm toàn bộ linh hồn trong hệ thống trò chơi, bên Đoạn Dịch..."

"Yên tâm. Ta tự biết chừng mực. Cậu nhọc lòng em họ cậu, ta cũng sẽ không uổng hơn ngàn tánh mạng vong linh. Ta đã có đối sách, các cậu làm tốt bổn phận là được!"

Nói xong lời này, lại dặn dò mấy thủ hạ khác, Dư Khâm xoay người rời đi.

Bước chân tới cửa, bước chân hắn ta dừng lại.

Xoay người, Dư Khâm suy tư nhìn về phía Cố Lương, sau một lúc lâu hỏi một câu: "Theo ý cậu, vì sao Minh Nguyệt làm như vậy? Đến tột cùng cậu ta muốn cái gì?"
Cố Lương suy nghĩ trong chốc lát, mở miệng cho Dư Khâm một đáp án, rồi nói: "Hồi trước tán gẫu, anh ta từng nhắc tới một lần. Có lẽ hiện tại vẫn như vậy. Nhưng tôi không dám chắc."

Nghe vậy, Dư Khâm ngẩn ra một hồi lâu.

Thấy thế, Cố Lương chần chờ mở miệng: "Ngài..."

Phất tay, Dư Khâm không nói gì nữa, lập tức rời đi.

Nhìn bóng dáng Dư Khâm nhanh chóng biến mất, Cố Lương hơi nhướng mi, sau đó nghiêng đầu đối mắt với Dương Dạ.

"Sao lại nhìn em như vậy?" Cố Lương hỏi anh ta.

"Không có gì." Dương Dạ đi tới nắm tay anh, ánh mắt mang thâm ý, nhưng cuối cùng không nói gì.

Buông tay Cố Lương, Dương Dạ và anh đi đến trước màn hình đôi, "Chúng ta cùng kỹ sư nghĩ biện pháp, xem có thể giúp Đoạn Dịch không."

Một khoảng thời gian sau.

Tống đế vương Dư Khâm đến thất điện Diêm Vương.
Cách tường thành xa xa nhìn lại, lầu các cung điện thất điện thắp đèn sáng trưng. Đa số cửa bị mở toang, bên trong lại im ắng không nghe thấy thanh âm nào, như thể không có người sống tại nơi này.

Tình hình này giống như, binh lính ra thành, thành trì gặp nguy, nhưng người trong thành từ bỏ chống cự, sớm đã rời đi, thậm chí mở rộng cửa thành mời người vào.

Thấy Dư Khâm đến, lập tức có người tới báo cáo. "Khi chúng tôi tới nơi, cửa thành đã mở rộng. Sợ bên trong có bẫy, tôi đã phái một tiểu đội đi vào điều tra trước. Bọn họ đã tra xét một số nơi, báo rằng tất cả cung điện quan trọng không có ai gác, như người đi nhà trống."

Dư Khâm nghĩ hỏi: "Đổng Tuyên ở đâu? Gần trung tâm hệ thống thất điện?"

Hỏi xong lời này, Dư Khâm chưa nghe thuộc hạ đáp, đã thấy thiết bị trong tay thuộc hạ rung lên.
Thuộc hạ lập tức mở iPad, Dư Khâm và thuộc hạ cùng xem hình ảnh camera được chiếu lên không trung.

Có vài người đang đứng bên ngoài chỗ ở Đổng Tuyên và trung tâm hệ thống, đều là thân tín của Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên.

Dư Khâm mới vừa thấy hình ảnh, lại có một thuộc hạ khác chạy tới bẩm báo: "Điện hạ, nhận được tin tức, phần lớn người có chức vụ ở thất điện đã về nhà, bao gồm tam quân bảo vệ thất điện. Theo lời bọn họ, bọn họ đột ngột nhận được thông báo nên không rõ nội tình."

Nghe vậy, thuộc hạ tay cầm thiết bị nghiêm túc nhìn về phía Dư Khâm: "Tống đế vương, chúng ta phải cẩn thận. Đổng Tuyên giải tán nhân viên không liên quan, chỉ chừa lại một số tâm phúc... Đề phòng có bẫy."

Đa phần nhân viên, thậm chí là quân đội bảo vệ bảy điện trực tiếp bị giải tán, Dư Khâm cũng biết, bọn họ càng phải cẩn thận hơn.
Lý do rất đơn giản.

So với nhân gian, địa ngục nắm giữ rất nhiều thứ liên quan sinh mệnh, thời gian và duy độ huyền bí, và cả khoa học kỹ thuật đều rất tiên tiến.

Trong địa ngục, một vũ khí nhỏ bé cũng có thể khiến vô số người hồn phi phách tán, hơn nữa sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền nghiêm trọng khác.

Cũng bởi vậy, địa ngục quản lý vũ khí thiết bị rất nghiêm. Cấp bậc Tống đế vương Dư Khâm cũng không thể điều động sử dụng vũ khí trên quy mô lớn.

Dưới tình huống này, tranh chấp thông thường ở địa ngục đều dựa vào vũ khí lạnh và vũ lực cá nhân.

Đương nhiên, vũ khí lạnh địa ngục không giống vũ khí lạnh nhân gian.

Ví dụ như Diêm Vương tiên của Tống đế vương, nếu phát huy toàn lực, linh hồn bị quất một roi sẽ hồn phi phách tán.

Lần này Dư Khâm xuất quân không xin cấp quyền sử dụng vũ khí gây sát thương quy mô lớn.
Huống chi hắn ta cho rằng việc này chưa tới độ phải sử dụng vũ khí. Một khi sử dụng vũ khí nóng, mức độ ảnh hưởng cực rộng, khiến nhiều người vô tội gặp tai vạ.

Dư Khâm nghĩ như vậy, nhưng thất điện Thái Sơn Phủ Quân thì chưa chắc.

Hắn giải tán quân đội, chỉ chừa lại vài thân tín canh giữ ngoài trung tâm hệ thống, không khác nào tuyên bố: Trong tay ta có vũ khí nóng.

Sở hữu loại vũ khí này, chỉ cần động một ngón tay khởi động là xong, không cần đến quân đội.

Nếu thật là như vậy, Đổng Tuyên giải tán ba quân xem như có lương tâm. Bởi vì một khi kích hoạt vũ khí, khả năng cao ba quân sẽ đương trường chết thảm.

Căn cứ vào điều này, thuộc hạ mới nhắc nhở Dư Khâm, bảy quân tam điện không được liều lĩnh.

Nghe thuộc hạ nói xong, Dư Khâm ngước mắt, nhìn đỉnh núi cách đó không xa.
Đổng Tuyên đứng trên sườn núi đó.

Mà trung tâm khống chế hệ thống và nơi cầm tù linh hồn, bị giấu đâu đó dưới vực núi.

Sau một lúc lâu, Dư Khâm trầm giọng nói: "Hôm nay ta dám trực tiếp suất quân tới đây, tất nhiên đã nghiêm cứu kỹ càng. Mấy trăm năm qua không ai lấy vũ khí từ kho vũ khí, khả năng thất điện có thể lừa trên gạt dưới trộm vũ khí là cực kỳ thấp. Hành động này của Đổng Tuyên chỉ là hư trương thanh thế."

"Nhưng..." Thủ hạ do dự.

"Đúng. Dù chỉ là hư trương thanh thế cũng cần thận trọng. Ta biết. Các ngươi tiếp tục thủ tại chỗ. Ta sẽ dẫn một chi đội vòng ra sau lưng núi, xem có thể lén xông vào trung tâm hệ thống hay không."

Dư Khâm nói tới đây, tự phủ thêm một lớp chiến giáp.

Đây là chiến giáp có cơ chế phòng ngự tốt nhất.

Số lượng chiến giáp Tam điện sở hữu không nhiều, nhưng Dư Khâm cho rằng vậy là đủ rồi.
Lấy tốc độ cực nhanh chọn lựa hơn hai mươi người, Dư Khâm bảo bọn họ mặc chiến giáp, liền dẫn bọn họ vòng ra tường thành sau núi.

Trong bóng tối, một mình Dư Khâm hiệu lệnh, kim qua thiết mã, sát khí đỏ rực.

"Không chế trung tâm hệ thống trước, cắt đứt kết nối giữa Đổng Tuyên và nó, rồi hướng lên sườn núi."

"Nhớ kỹ lời ta nói! Bắt sống toàn bộ, không chừa một ai! Kẻ nào chống cự, xử quyết tại chỗ!"

·

Thế giới trò chơi. Đáy biển.

Đoạn Dịch giúp Dư Khâm cắt rong biển, để lại ký hiệu, rồi theo hắn ta đi hướng 3 giờ.

Hai người đi đường rất cẩn thận, sợ gặp bẫy rập.

Khoảng 30 phút sau, trước mắt bọn họ xuất hiện nguồn sáng.

Đó là một vùng sương mù mông lung màu trắng.

Vùng sương mù này là một không gian tách biệt với biển sâu.

Mà hai người trong không gian ấy cũng rất là tự tại.
... Hai người kia đúng là Thi Hồ và Minh Nguyệt.

Cách đó không xa, vô số npc tỉnh lại từ phần mộ, bò ra khỏi bùn đất, gào rống tàn sát lẫn nhau, mùi máu tươi nồng đến mức Đoạn Dịch ngửi thấy được.

Nhưng ở trước mắt anh, trong vùng sương mù, Thi Hồ và Minh Nguyệt vân đạm phong khinh như ở chốn đào nguyên... Thi Hồ chấp bút vẽ tranh, Minh Nguyệt ngồi đối diện uống trà.

Thoáng nhìn Đoạn Dịch và Dư Khâm, Thi Hồ không nâng đầu, tiếp tục vẽ tranh. Sắc mặt Minh Nguyệt cũng không thay đổi, chỉ khẽ ngẩng đầu, mỉm cười vẫy tay với họ. "Lại đây ngồi?"

Đoạn Dịch và Dư Khâm liếc nhau, hai người đều không sợ, đi vào mảng sương mù.

Tiến vào sương mù, Đoạn Dịch liền có cảm giác bản thân bước vào một không gian khác. Bầu không khí hít thở khó khăn, mùi máu tươi gϊếŧ chóc, âm thanh gào rũ điếc tai, tất cả đều bị ngăn cách.
Đoạn Dịch không cảm nhận được gì. Tại đây trong mảng sương mù, anh nháy mắt có thấy bình tĩnh như nước, vạn sự là mây bay.

Minh Nguyệt mời bọn họ ngồi, tay bấm thiết bị, trước mặt trống không xuất hiện hai ghế sô pha.

Đoạn Dịch và Dư Khâm không khách khí, trực tiếp đi tới ngồi xuống sô pha.

Đoạn Dịch nhìn thoáng qua Thi Hồ, giờ phút này đến gần hơn, anh mới phát hiện cây bút Thi Hồ đang dùng cực kỳ quen mắt.

Nhìn thử bức tranh Thi Hồ đang vẽ, Đoạn Dịch không ngờ lại là một cái đầu lâu.

"Đây là bút của ông?" Đoạn Dịch bỗng đứng lên nhìn về phía Thi Hồ, "Ông là người thông qua Đạt Quang nói chuyện với tôi?"

Thi Hồ không trả lời, cầm bút chấm mực chu sa, sau đó vẽ vài nét bút trong không khí. Giây lát sau, trong phạm vi sương mù nở hoa bỉ ngạn khắp nơi.

Bờ đối diện có hoa, màu son minh diễm, nở rộ bên hoàng tuyền.
"Loài hoa này đúng là đẹp. Để được ngắm nó, ta chọn địa ngục là trạm cuối cùng. Quả nhiên chuyến đi không tệ." Chậm rãi nói xong lời này, Thi Hồ mới ngẩng đầu nhìn Đoạn Dịch, "Đúng, người đó là ta. Vừa lúc đi qua phó bản ấy nên vào xem một chút. Ta đã gặp Đạt Quang từ rất lâu trước kia, sau này vô tình thấy bút của hắn nên lấy đi. Nét bút vẽ mộng là một điều huyền diệu, không phải sao?"

Đoạn Dịch nhíu mày: "Ông dùng cây bút này tạo ra trò chơi?"

"Không thể nói như vậy. Cây bút này có thể đọc hiểu suy nghĩ cậu, sau đó thay đổi các loại thành phần từ trong khí, hoặc kết cấu phần tử thuốc màu nó chạm vào, tiến hành chuyển biến vật chất. Từ đó tạo nên phép màu huyền diệu. Cho nên..."

Thi Hồ nhìn về phía Đoạn Dịch, "Đúng vậy, ta dùng cây bút này tạo nên thế giới trò chơi, cũng mượn nó chuyển hóa ý thức mình. Bởi vậy, ta có thể giấu ý thức của mình vào thế giới trò chơi."
Sau một lúc lâu, Đoạn Dịch không khỏi hỏi: "Cơ thể đã chết, không tính là chết, vì linh hồn còn tồn tại. Linh hồn hôi phi yên diệt, vẫn chưa gọi là chết, bởi vì ý thức vẫn tồn tại. Ý ông là như vậy?"

"Đúng. Người địa ngục cho rằng linh hồn là hình thái sinh mệnh cuối cùng. Nhưng thật ra không phải. Với ý thức và ký ức, ta còn sống." Thi Hồ mỉm cười, bỗng nâng tay trái.

Đoạn Dịch liền thấy một con rối nhỏ trên tay hắn ta.

Chính là con rối Tiểu Ngũ nhận được.

... Đừng nói con rối này là do Thi Hồ đưa tới tay mẹ Sở Thanh?

Nó chính là khởi nguyên của mọi bi kịch.

Đoạn Dịch sầm mặt nhíu mi, lại thấy Thi Hồ mở miệng.

"Con rối vô tâm, tiếp xúc với người mới có tâm. Bút mực không lưu lại dấu vết, vì hình thái vật chất đã chuyển biến, thế nên không bị ai phát hiện..."
"Ừm, trăm quỷ gào khóc, đóa bỉ ngạn nở, là thời khắc mời cố nhân chìm vào giấc mộng."

Một câu đơn giản lại khiến tim Đoạn Dịch vô thức đập nhanh.

Sau đó anh thấy Thi Hồ giơ một lóng tay, ngón tay cong lại, trên mặt đất cách đó không xa liền xuất hiện một vòng sáng, trông giống như cổng dịch chuyển.

Thi Hồ nói Minh Nguyệt: "Ta không ngại nói mấy câu với con người dũng cảm tò mò. Nhưng để tránh bọn họ gây chuyện, khống chế bọn họ đi."

"Được thôi."

Minh Nguyệt gật đầu nhìn Thi Hồ, ngón tay gõ thiết bị.

Hai chân Đoạn Dịch lập tức bị rong biển cuốn lấy, mạnh mẽ lôi trở lại trên sô pha.

Rất nhiều rong biển mọc ra trói chặt toàn thân anh.

Nhận ra điều gì, Đoạn Dịch không giãy giụa, mà nhìn Dư Khâm ngồi bên cạnh. Tình huống của hắn ta không khác gì anh, cũng bị rong biển trói toàn thân.
Dư Khâm không động đậy, chỉ bày ra thần thái suy tư, dường như cảm thấy không đúng chỗ nào.

Đoạn Dịch cũng phát hiện không đúng chỗ nào.

Minh Nguyệt sử dụng rong biển giống y như đúc loại rong biển đã sử dụng để trói Dư Khâm ở đoàn tàu.

Nhằm vào đặc tính rong biển, Đoạn Dịch nghĩ ra biện pháp ứng đối, xâm nhập hệ thống chế tạo một con dao.

Đoạn Dịch không đủ hiểu biết về hệ thống, thủ pháp đơn sơ, chắc chắn lưu lại dấu vết rõ ràng.

Nói cách khác, việc anh tạo ra một con dao có thể cắt rong biển, Minh Nguyệt biết thừa.

Một khi đã như vậy, vì sao Minh Nguyệt vẫn dùng rong biển này đối phó với anh và Dư Khâm?

Đoạn Dịch theo bản năng liếc Minh Nguyệt.

Minh Nguyệt không nhìn anh, chỉ nâng chung trà uống một ngụm, sau đó nhìn về phía cổng dịch chuyển giữa sương mù.
Trong lúc nhất thời, Đoạn Dịch bỏ qua việc tự hỏi Minh Nguyệt rốt cuộc đứng phe nào, cũng tò mò nhìn cổng dịch chuyển càng ngày càng sáng.

... Thi Hồ dùng một cây bút vẽ nên giấc mơ mỹ lệ quỷ dị phức tạp, vì muốn mời ai vào mộng?

Một lát sau, có một người xuất hiện.

Khuôn mặt người này cực kỳ tái nhợt, không chút huyết sắc, như sinh bệnh nặng.

Mặt mày tinh tế mang nét nữ giới, tầm thiếu niên 17-18 tuổi.

Hình như người này sợ lạnh, mặc áo bông rất dày. Thời điểm vừa bước chân vào không gian, người này có chút ngơ ngẩn lẫn sợ hãi, hình như không thích ứng được hoàn cảnh.

Người này nhanh chóng ngẩng mắt nhìn thấy Thi Hồ.

Hai mắt người này lập tức ầm ập nước mắt, chạy với bên Thi Hồ, vội vàng quá nên vướng vào áo choàng dài vấp ngã.

Thi Hồ đứng dậy đi tới bên cạnh, dịu dàng đỡ hắn dậy, rồi xoa đầu hắn, cười hỏi: "Sao vẫn không cẩn thận như vậy?"
Người này nghe thế liền rơi một giọt nước mắt, không mở miệng, ngơ ngác mà nhìn Thi Hồ.

Phảng phất qua một thế kỷ, hắn mới như người nằm mơ tỉnh giấc, ôm chặt Thi Hồ, đầu gác lên vai Thi Hồ, nói bằng giọng điệu làm nũng: "Cuối cùng cũng thấy anh! Anh thật sự ở đây!"

"Đúng vậy." Thi Hồ gật đầu nói, "Cậu không thể tới quá sớm, nếu không ý thức ta giấu ở đây sẽ bị phát hiện. Cậu đến đúng ngày lành, tinh thần lực thu thập đã đủ, âm mưu sắp bại lộ đến tìm ta. Cậu đến vào lúc này, không sớm cũng không muộn, vừa lúc."

Tình tình trước mắt quá ly kỳ quá lạ lùng. Đoạn Dịch không khỏi suy đoán: Người này là Thái Sơn Phủ Quân Đổng Tuyên?

Anh chẳng thể ngờ, bảy điện Diêm La lại là một thiếu niên ốm yếu.

Đổng Tuyên nghe Thi Hồ khích lệ mình làm thì vui lắm.
Hắn ngẩng đầu, cọ mặt vào mặt Thi Hồ, cười đến mỹ mãn, thậm chí chìm vào ảo tưởng nào đó. Hắn nói: "Anh nói thu thập đủ tinh thần lực liền dẫn ta đi đúng không? Chúng ta cùng nhau mở cánh cửa đó, cùng rời khỏi thế giới này đi! Chúng ta mở ra thế giới mới... Chúng ta sẽ ở bên nhau. Anh dẫn ta đi, ta mang theo Bạch Phượng, Minh Nguyệt... Chúng ta cùng rời khỏi dây!"

"Ừm. Mục tiêu của chúng ta sắp thực hiện được rồi." Thi Hồ dịu dàng nhìn chăm chú Đổng Tuyên một lát, kéo tay hắn, dẫn hắn đến trước bàn vẽ tranh.

Vừa nãy Thi Hồ có dùng bút vẽ một cái đầu lâu.

Thi Hồ cầm cái đầu lên, đưa cho Đổng Tuyên.

"Đây là cái gì?" Đổng Tuyên tò mò hỏi.

Thi Hồ nói: "Ăn nó. Cậu sẽ đạt thành tâm nguyện."

Đổng Tuyên hoàn toàn tín nhiệm lời Thi Hồ, lập tức nhận đầu lâu.

Bàn tay dùng sức, đầu lâu lập tức ngưng tụ thành nắm tro cốt, hắn mở miệng ra, hút tro cốt vào bụng.
Ngay khi hắn khép miệng lại, bóng dáng Thi Hồ chậm rãi trở nên trong suốt

Đổng Tuyên kinh hãi, trợn tròn mắt vồ lấy, nhưng lại công dã tràng.

Động tác nhào lên phía trước không có vật cản, Đổng Tuyên không thể tin nổi quỳ rạp xuống đất.

Hắn nghe thấy Thi Hồ sắp biến mất nói với mình: "Tiểu Thất, cậu ăn ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Hiện tại cậu có thể mang ta đi cùng. Đây là món quà cuối cùng ta tặng cho cậu."

---

Chương 191: Nàng tiên cá 9

Thi Hồ để lại một câu động lòng người, làm hành động càng nghĩ càng thấy ớn, rồi biến mất.

Đổng Tuyên ngây dại quỳ trên mặt đất.

Qua mười lăm phút, hắn mới quay đầu lại nhìn về phía Minh Nguyệt.

Lúc này thế mà khuôn mặt Đổng Tuyên khá bình tĩnh.

Hắn dùng mười lăm phút thành công thuyết phục bản thân, vừa rồi là một giấc mộng... thật ra hắn chưa từng nhìn thấy Thi Hồ, và Thi Hồ cũng không biến mất.
Đổng Tuyên mở miệng hỏi Minh Nguyệt: "Thi Hồ đâu?"

Minh Nguyệt thẳng thắn thành khẩn trả lời: "Chết. Bị ngài ăn rồi."

Đổng Tuyên lập tức đứng dậy, thần kinh trừng mắt Minh Nguyệt. "Vì sao? Ta không hiểu! Đừng đùa! Tại sao anh ấy muốn ta ăn anh ấy?!"

Minh Nguyệt nhàn nhạt nói: "Tại vì Thi Hồ muốn chết."

Đổng Tuyên nắm chặt hai tay: "Ý cậu là gì?"

"Thi Hồ đã muốn chết từ lâu. Thi Hồ tới địa ngục, là để chết."

Nói đến đây, quan sát biểu cảm Đổng Tuyên, Minh Nguyệt thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Thi Hồ ghi nhớ nguyện vọng của ngài, tận khả năng thỏa mãn ngài, nhưng lại không muốn sống thêm một giây nào. Cho nên trước khi hồn phi phách tán, ông ấy để một phần ý thức, giấu trong trò chơi này."

"Phần ý thức ấy trốn trong thế giới trò chơi, tìm hiểu con đường dẫn đến thế giới mới. Hiện tại ngài đã ăn phần ý thức này, cũng biết được con đường. Cho nên bảy điện, chúng ta có thể xuất phát."
Đổng Tuyên không động đậy.

Hắn nhớ tới một chuyện thuở xa xôi, lại tựa như gần ngay trước mắt.

Hắn nhớ Thi Hồ từng hỏi mình: "Tâm nguyện của cậu là gì?"

Đổng Tuyên quấn chặt áo lông cừu, suy nghĩ một lát rồi trả lời: "Ta không muốn ở địa ngục. Ta muốn đến một thế giới tự do, nếu có mặt trời thì càng tốt. Địa ngục quá lạnh. Ta sợ nhất là lạnh, lại bị nhốt ở chỗ này. Nhưng mà... Ta là Thái Sơn Phủ Quân, ta có trách nhiệm, ta không thể rời đi. Từ sinh ra đã bị kẹt ở đây."

"Được." Thi Hồ trả lời hắn, "Ta sẽ nghĩ cách giúp cậu tìm được thế giới mới, cũng sẽ tìm đường dẫn đến thế giới kia. Thật ra... cậu có thể đến một vũ trụ mới. Hồng Mông chưa khải, thiên địa hỗn độn, cậu sẽ là người mở ra vũ trụ mới. Nơi đó sẽ có ánh mặt trời cậu muốn. Cậu sẽ được sống tự do tự tại."
Giờ phút này nhớ lại, Đổng Tuyên phát hiện mình đã quên hỏi... "Vậy còn anh?"

Nếu ta đi đến nơi vũ trụ Hồng Mông chưa khải. Vậy còn anh?

Dần ý thức được chuyện vừa xảy ra không phải giấc mơ, đôi mắt Đổng Tuyên chan chứa nước mắt. Hai mắt hắn đẫm lệ mông lung nhìn Minh Nguyệt, chẳng khác nào đứa trẻ đánh rơi kẹo hồ lô.

"Ta muốn cùng anh ấy đi đến vũ trụ mới, vậy mà anh ấy muốn chết?"

Minh Nguyệt liếc hắn một cái, giơ thiết bị lên. "Tôi cho ngài xem một đoạn ghi hình. Đây là đoạn hội thoại khi chúng tôi lần đầu gặp nhau."

Minh Nguyệt nói xong, cổng dịch chuyện vừa rồi Đổng Tuyên đi qua liền tỏa sương mù sáng lóa.

Hình ảnh phản chiếu trên sương mù như hình chiếu 3D.

Hình chiếu chi tiết đến mức thấy rõ ngũ quan Thi Hồ.

Trong sương mù sáng, Minh Nguyệt và Thi Hồ ngồi đối diện nhau, rất giống trạng thái trước đó không lâu.
Minh Nguyệt hỏi Thi Hồ: "Năm đó ông gϊếŧ chết 3000 vong hồn, mục đích cuối cùng có phải là muốn chết hay không? Tôi rất tò mò, ông chỉ đơn thuần không muốn sống nữa, hay là, sở dĩ làm vậy để vứt bỏ thể xác, hiến tế linh hồn, đi đến vũ trụ mới?"

"Vật chất khó có thể thực hiện dịch chuyển với vận tốc ánh sáng, thế chúng ta từ bỏ cơ thể và linh hồn, chỉ dựa vào ký ức hoặc ý thức thực hiện thì sao? Tôi cứ tưởng ông có thể trực tiếp tìm được đường đến đó."

Thi Hồ nghe vậy thì mỉm cười, trả lời: "Trước khi tới địa ngục, ta không nghĩ tới việc tìm vũ trụ mới."

Minh Nguyệt hiểu, gật đầu: "Là ông đơn thuần tìm chết."

"Đúng vậy." Thi Hồ nói, "Ta sống lâu lắm lâu lắm rồi, thật sự muốn chết. Thần gϊếŧ không chết, thiên địa gϊếŧ không chết, chỉ có địa ngục cực hình có thể gϊếŧ ta. Vì vậy ta tới."
Minh Nguyệt hơi nhướng mày. "Xem ra thất điện không thể giữ ông lại."

Ánh mắt Thi Hồ bình tĩnh trước sau như một: "Cậu ấy là một đứa trẻ ngoan. Ta sống nhiều năm như vậy, gặp qua biết bao kẻ ái mộ. Nhưng Tiểu Thất là một trong số ít người... chân thành. Vậy nên ta muốn giúp cậu ấy thực hiện tâm nguyện."

"Chẳng qua ta không sống nổi thêm một ngày. Ta để lại một phần ý thức, tiếp tục tìm hiểu dẫn dắt cậu ấy đến vũ trụ mới. Chờ ta tính toán được tọa độ chính xác, cậu ấy sử dụng tinh thần lực mở lối là được."

Nghe đến đó, Minh Nguyệt truy hỏi: "Ông thực sự tìm được một cửa lặp."

Thi Hồ ngẫm nghĩ: "Cửa lặp? Hừm... Dùng cách nói hiện đại, có thể hiểu là như vậy."

Quầng sáng biến mất.

Thời gian trở lại hiện tại.

Minh Nguyệt bước tới gần Đổng Tuyên một bước. "Thi Hồ đã chết từ lâu. Ý thức chỉ là công cụ ông ấy lưu lại để giúp ngài tính toán tọa độ. Trò chơi là biển ý thức của ông ấy. Tọa độ cụ thể giấu ở nơi sâu nhất biển ý thức."
"Có thể hiểu mục đích ông ấy tạo ra trò chơi này là bảo vệ tọa độ."

"Người vào nhầm thế giới trò chơi phải trải qua nhiều phó bản, mới có thể tới được nơi sâu nhất trong biển ý thức. Ông ấy làm như vậy thứ nhất là mê hoặc người ngoài, làm người ta khó có thể phát hiện bí mật thực sự; thứ hai, ông ấy cần bảo vệ tọa độ. Giống như trò chơi tìm kho báu, chỉ có người vượt qua cửa ải cuối cùng mới tìm được kho báu bị chôn giấu... cũng tức là tọa độ đi đến một vũ trụ mới. Còn việc..."

Tạm dừng một chút, Minh Nguyệt tiếp tục: "Còn việc vì sao phải ăn ông ấy mới có tọa độ và con đường đi đến vũ trụ mới... Thật ra đối với ngài, ông ấy là tấm bia bảo vệ. Ông ấy chỉ để lại tọa độ cho ngài. Hơn nữa bây giờ tôi mới biết cách thức giao tọa độ."
"Tôi cũng không ngờ... Ngài cần ăn ý thức ông ấy mới có được tọa độ. Ông ấy không tin tôi, cũng không tin bất luận kẻ nào. Ông ấy muốn đảm bảo sẽ tận tay giao tọa độ cho ngài, mà không thông qua người thứ ba."

Đổng Tuyên si ngốc, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, sau một lúc lâu nói ra một câu: "Thì ra anh ấy không thích ta. Nếu không tại sao anh ấy muốn chết? Anh ấy không vui khi ở bên ta, một ngày cũng không muốn sống..."

Quan sát Đổng Tuyên, phát hiện hắn lại suy nghĩ vẩn vơ thất thần, Minh Nguyệt mở miệng an ủi. "Ông ấy sống lâu lắm rồi, chỉ sợ không còn đặt nặng tình cảm từ lâu. Có bao giờ ngài nghe Thần mình có tâm ư?"

Đổng Tuyên xoa nhẹ hai mắt mình, phụ họa câu này. "Ừ. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, ta đã biết chúng ta chênh lệch quá xa. Anh là thần trên Cửu Trọng Thiên. Ta là Diêm Vương sâu trong địa ngục. Chúng ta không phải người cùng một đường."
Trầm mặc một lát, ngữ khí Minh Nguyệt ôn hòa hơn một chút. "Ông ấy ghi lại ký ức cả đời dài vào các phó bản, trừ hai lý do tôi vừa nói, không còn nguyên nhân nào khác. Ngài vào trò chơi này, nghĩa là giải được cả đời ông ấy. Tuy rằng ông ấy đã chết, nhưng coi như đổi thành phương thức khác bầu bạn cùng ngài. Nghe lãng mạn đó chứ. Nếu không, nếu chỉ để giấu tọa độ, ông ấy có thể thiết kế các câu chuyện khác, đâu cần dùng giấc mơ và ký ức của mình."

"Còn về phương phức để lại tọa độ, tuy khó chấp nhập, nhưng như lời ông ta đã nói, hai người sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Ngài hấp thu ý thức ông ấy, ông ấy sẽ mãi mãi bên ngài."

"Thi Hồ là thần vô tâm vô tình. Ông ấy đối xử với ngài như vậy là hơn những người khác rất nhiều."

Không nhiễm phàm trần, không hiểu tình yêu, không lưu tình với bất kỳ người nào, duy độc yêu mến Thái Sơn Phủ Quân.
Lời Minh Nguyệt đánh thẳng vào nội tâm Đổng Tuyên.

Đổng Tuyên nghe xong lập tức đứng thẳng. "Cậu nói đúng. Anh ấy... cùng ta cộng sinh. Chúng ta vẫn có thể đi đến vũ trụ mới, vĩnh viễn không xa rời nhau..."

Minh Nguyệt vui mừng gật đầu: "Chúng ta đi thôi. Nói tọa độ cho tôi và Bạch Phượng. Chúng tôi sẽ mở cửa lặp cho ngài."

Việc đã đến nước này, Đoạn Dịch bàng thính đã hiểu đại khái tình hình.

Thi Hồ đã sống rất lâu, không biết bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ nên một lòng muốn chết.

Nhưng ông ta không chết được. Ông ta là thần. Không ai có thể gϊếŧ ông ta.

Mà trong thế giới này, thị phi ưu khuyết điểm do địa ngục phán xét. Chỉ có địa ngục cực hình là gϊếŧ được thần. Cho nên Thi Hồ vào địa ngục, tiện tay gϊếŧ 3000 vong linh.

Ông ta gϊếŧ 3000 vong linh không vì thu gom sức mạnh hoặc hoành đồ bá nghiệp, đơn thuần là muốn phạm trọng tội, hy vọng địa ngục có thể xử tử mình.
Thi Hồ tới địa ngục vì muốn chết.

Chẳng qua ngoài ý muốn gặp được Đổng Tuyên.

Đổng Tuyên thật lòng thích ông ta.

Ông ta không thể đáp lại tình cảm Đổng Tuyên, vì thế tặng cho hắn một món quà.

Đoạn Dịch suy đoán, Thi Hồ dùng ngữ khí bố thí hỏi Đổng Tuyên muốn cái gì.

Đổng Tuyên không cảm thấy đó là bố thí, tưởng là thần minh yêu mến mình. Điều này làm hắn vui mừng quá dỗi.

Đổng Tuyên muốn rời địa ngục, đáp rằng muốn đi đến vũ trụ mới.

Thế nên Thi Hồ tìm cho hắn một vũ trụ mới, và để lại vị trí cho hắn biết.

Thi Hồ đã hạ quyết tâm diệt vong linh, phạm trọng tội. Để một hòn đá trúng mấy con chim, giúp Đổng Tuyên thực hiện tâm nguyện, ông ta dứt khoát hấp thu lực tinh thần của 3000 vong linh. Lợi dụng tinh thần lực thu được, kết hợp bút Đạt Quang, Thi Hồ vẽ giấc mơ và ký ức bản thân thành một trò chơi.
Lúc ấy, Thi Hồ đã biết cách mở cửa lặp và vị trí vũ trụ mới. Ông ta chưa biết tọa độ cụ thể, thành ra không thể giúp Đổng Tuyên lập tức đi đến đó.

Nhưng ông ta không kịp chờ, một ngày cũng sống không nổi.

Cho nên ông ta lựa chọn cái chết.

Trước khi chết, Thi Hồ để lại một phần ý thức, giấu sâu trong trò chơi.

Bấy lâu nay phần ý thức này cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ tính toán tọa độ cụ thể của vũ trụ mới.

Ý thức Thi Hồ cần thời gian tính toán, vừa khéo Đổng Tuyên cần thời gian thu thập số lượng lớn tinh thần lực để mở cửa.

Hiện tại khi thời gian chín muồi, Thi Hồ đã tính được tọa độ, thông báo cho Minh Nguyệt thời gian, Đổng Tuyên cũng tích góp đủ tinh thần lực, chuẩn bị rời khỏi địa ngục.

Cửa lặp, hay gọi là cửa trùng lặp, là cánh cửa kết nối hai không thời gian lại với nhau. Người đi vào cửa lặp có thể nháy mắt xuyên qua không gian, hoặc thời gian.
Thi Hồ giúp Đổng Tuyên mở cửa lặp, có thể khiến một người đi từ vũ trụ này tới vũ trụ khác trong giây lát.

Suy nghĩ cẩn thận đầu đuôi câu chuyện, Đoạn Dịch nổi giận đùng đùng.

Anh đứng bật dậy, lại bị rong biển cuốn quanh kéo mạnh về ghế sô pha.

Đập "ầm ầm" vài tiếng, Đoạn Dịch nhịn không được mở miệng: "Đến thế giới mới? Mấy người đều đáng chết! Một người hai người đều có thân phận không tầm thường, vốn nên vì sinh linh thiên hạ, thế mà mấy người đã làm cái gì hả? Mấy người dựa vào cái gì giẫm đạp nhiều sinh mạng như vậy? Tôi hỏi mấy người, mạng người trong mắt mấy người rốt cuộc là cái gì? Còn anh nữa Minh Nguyệt..."

Nhìn chằm chằm Minh Nguyệt, Đoạn Dịch chất vấn: "Thái Sơn Phủ Quân? Bảy điện Diêm La Vương?! Trong mắt tôi chả khác gì thằng nhóc trẻ trâu muốn trốn nhà đi bụi! Thi Hồ? Trong mắt tôi là kẻ khùng điên mắc chứng trầm cảm không biết đường tìm bác sĩ chữa bệnh tâm thần! Hai kẻ điên bắt tay nhau giày xéo vô số mạng người!!! Anh thì sao? Nhìn anh tỉnh táo nhất. Tại sao anh trợ Trụ vi ngược?!"
Đoạn Dịch nói xong, trơ mắt nhìn Đổng Tuyên lại đỏ mắt.

Hắn bị Đoạn Dịch chọc khóc.

Nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, Đổng Tuyên chỉ tay vào Đoạn Dịch, nhưng há mồm nói không nên lời phản bác, tức giận đến mức nghẹn thở.

Thấy thế, Minh Nguyệt vỗ vỗ mu bàn tay hắn, đỡ người hắn nói vài câu, rồi cười nhìn Đoạn Dịch, lắc đầu nói: "Có mấy câu cậu nói không đúng. Bảy điện muốn làm, ai có thể ngăn cản? Chuyện này dù không phải tôi làm, cũng sẽ có những người khác tới làm. Huống chi tôi đồng ý với lời Thi Hồ. Sinh mệnh từ không đến có, rồi sẽ từ có đến không. Thế thì quá trình ai gϊếŧ ai nào còn quan trọng."

"Thi Hồ gϊếŧ nhiều người như vậy... Nhưng cậu có biết không, ở thời kỳ Hồng Hoang xa xưa, nhân gian đã từng gặp tai nạn hồng thủy?"

"Truyền thuyết kể rằng hồng thủy phá trời đổ xuống, từ đó có Nữ Oa vá trời. Vậy cậu có biết Thi Hồ lúc ấy đã xuất lực, cứu vô số thế nhân?"
"Người sống một đời, ưu khuyết điểm đều có. Huống chi ông ấy sống lâu như vậy?"

Nói đến đây, không muốn nói thêm nữa, Minh Nguyệt nhìn về phía Đổng Tuyên. "Thất điện, chúng ta đi thôi."

"Ừm." Đổng Tuyên gật đầu, đỏ mắt nhíu mày nhìn Đoạn Dịch và Dư Khâm.

Minh Nguyệt nhìn theo ánh mắt hắn, hỏi: "Ngài muốn xử lý bọn họ như thế nào?"

Đổng Tuyên suy nghĩ một lát, nói: "Gϊếŧ bọn họ, gϊếŧ tất cả người chơi trong trò chơi!"

Nghe vậy, ánh mắt Minh Nguyệt hơi trầm xuống, không nói gì.

Đổng Tuyên hơi căng thẳng kéo ống tay áo Minh Nguyệt, nghiêm túc nói: "Tam ca đã phái người tới! Bọn họ ưu tiên vong linh hàng đầu, nên chúng ta phải xuống tay xử lý các vong linh trước! Giữa việc tróc nã chúng ta và cứu người, tam ca chắc chắn sẽ cứu bọn họ! Chúng ta nhân cơ hội mở cửa lặp đến vũ trụ mới!"
"Ừ... Hợp lý." Minh Nguyệt suy tư nhìn Đổng Tuyên gật đầu, lại nói, "Chẳng qua tình huống này... Chúng ta không nên gϊếŧ chết tất cả vong linh. Chúng ta hãy khiến bọn họ lâm vào nguy hiểm. Làm vậy, Tống đế vương vì cứu bọn họ sẽ tốn nhiều thời gian. Và chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn."

Hai tay Đổng Tuyên túm chặt ống tay áo Minh Nguyệt, trốn phía sau hắn ta, thúc giục hắn ta. "Cứ làm theo lời cậu nói! Chúng ta đi thôi. Chúng ta đi mau!"

Nghe hai người nói chuyện, Đoạn Dịch lập tức động đậy.

Dao găm cắt rong biển bị anh giấu trong ống tay áo, chuôi dao lộ ra chút xíu.

Đoạn Dịch hết sức chăm chú nhìn Đổng Tuyên và Minh Nguyệt, không để bọn họ phát hiện động tác của mình. Đặc biệt là không thể để Đổng Tuyên chú ý.

Bởi vậy Đoạn Dịch bất chấp muốn nói chuyện tiếp.
Nhưng Đoạn Dịch nghe thấy người ngồi bên cạnh im lặng nãy giờ – Dư Khâm mở miệng.

"Minh Nguyệt, cậu làm mọi thứ vì muốn cùng bọn họ đến thế giới mới phải không? Vì sao? Cậu muốn làm Bàn Cổ khai thiên tích địa thế giới mới? Cậu muốn làm Thần Sáng Thế, sở hữu quyền lực tối cao?"

Lúc này Minh Nguyệt đã dẫn Đổng Tuyên bước vào cổng dịch chuyển.

Xung quanh cổng dịch chuyển tỏa màu vàng kim nhàn nhạt.

Cách vòng hào quang, Minh Nguyệt nâng mí mắt liếc Dư Khâm một cái, cười khẽ: "Quả nhiên ngài không hiểu tôi. Thứ tôi muốn đơn giản là tự do mà thôi. Hoàn toàn tự do, không bị bất kỳ ai khống chế."

Dứt lời, Minh Nguyệt cúi đầu bấm thiết bị.

"Sinh mệnh ra đời nơi đáy biển. Tất cả mọi người là đứa trẻ biển rộng. Hiện tại hãy cùng táng thân ở đáy biển đi. Cái này gọi là đến từ đâu thì trở về đó."
Đây là câu cuối cùng Minh Nguyệt để lại trong trò chơi.

Đoạn Dịch nghe vậy bèn ngẩng mặt nhìn, lại thấy hắn ta giơ ngón cái, lặng yên chỉ lên phía trên.

Minh Nguyệt và Đổng Tuyên biến mất.

Cùng lúc đó, không gian sương mù chung quanh biến mất, nước biển lạnh băng nhanh chóng xô tới, chảy vào miệng mũi Đoạn Dịch và Dư Khâm, khiến bọn họ hít thở khó khăn.

Đoạn Dịch vội vàng nín thở, tránh nước biển chui vào phổi.

Anh nhanh chóng rút dao cắt rong biển trói mình, rồi qua giúp Dư Khâm cắt rong biển.

Đầu óc chuyển động, đang lúc tự hỏi biện pháp thoát vây, Đoạn Dịch nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh.

Anh đong đưa tứ chi, dùng động tác bơi lội xoay người, thấy đám người Ổ Quân Lan tìm tới.

Tất cả mọi người đang thử thích ứng biến hóa bất thình lình.

Doãn Oánh Oánh không biết bơi, không cẩn thận bị tụt xuống. Bành Trình lập tức đỡ lấy cô bé, khoa tay múa chân dạy cô bé nín thở và tư thế bơi lội cơ bản.
Không gian ý thức đáy biển vốn không phải biển thật, mọi người có thể tự do hành tẩu, hô hấp và nói chuyện.

Nhưng hết thảy bỗng nhiên thay đổi.

Nước biển biến thành thật, cứ tiếp tục thế này, mọi người sẽ bị kẹt ở chỗ này, cuối cùng chết đuối.

"Không sao, tôi có cách." Đoạn Dịch há mồm nói, bọt khí trong miệng không ngừng toát ra.

Anh vội vàng bấm bấm thiết bị. May là nó không bị vào nước, có thể sử dụng.

Nhanh chóng gõ đoạn mã chế tạo mấy bình dưỡng khí, Đoạn Dịch tự đeo cho mình, sau đó phân phát cho từng người.

Ổ Quân Lan, Khang Hàm Âm, Doãn Oánh Oánh, Bành Trình, Dư Khâm.

Anh phát xong bình dưỡng khí mới phát hiện không có năm người Tra Tùng Phi, Bạch Tư Niên, Vân Hạo, Bạch Lập Huy, Phương Đông Vũ.

Bọn họ đi đâu rồi?

Trái tim Đoạn Dịch trĩu nặng.

Minh Thiên đâu? Minh Thiên đi nơi nào?
Lúc nãy trong lòng anh bỗng có dự cảm xấu. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?