[ LICHAENG ] ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI, KHÔNG CÓ KẾT QUẢ

CHƯƠNG 16: THÔNG BÁO BỆNH TÌNH NGUY KỊCH

Đôi mắt Phác Thái Anh nhìn chằm chằm vào tin nhắn không chớp mắt, nụ cười trên môi rõ ràng đã giảm bớt, trong lòng cũng bình lặng đến mức không thể phát ra bất cứ sóng gió nào.

Mối quan hệ giữa nàng và mẹ ruột của mình đã tệ đến mức nàng vẫn không biết tại sao họ lại trở nên như thế này, rõ ràng là quan hệ huyết thống thân thiết nhất nhưng lại trở thành người xa lạ nhất.

Nhưng không sao, nàng không còn quan tâm nữa, sự tồn tại của cậu nàng đã bù đắp cho tình yêu gia đình mà nàng cần, nàng sẽ kiên trì lâu đến như vậy lý do chính là để thực hiện tâm nguyện cuối cùng của cậu, là chữa khỏi bệnh cho mẹ mình.

Nàng nhanh chóng đáp lại.

--Không có gì đáng hay không đáng giá cả, con chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của cậu

Mẹ nàng đã phản hồi nhanh chóng, lần đầu tiên không cần đến một phút đã trả lời nàng.

-- Rất xin lỗi con

Ánh sáng trong mắt Phác Thái Anh trở nên lạnh lẽo từng chút một, nàng trả lời một cách trống rỗng.

--Vì thấy có lỗi nên mẹ hãy sống tốt, đừng quên ai đã nắm tay cậu con không chịu buông

Tiền phẫu thuật đắt đỏ khiến gia đình họ không có khả năng chu cấp, nhưng bà muốn sống, không ai không muốn sống.

Phác Thái Anh vẫn nhớ như in ngày đó, bà nằm trên giường bệnh nhắm mắt, nắng chặt tay Phác Thanh, như thể thần chết sẽ đòi mạng khi Phác Thanh rời khỏi.

Lần bà bày tỏ khát vọng sống của mình với Phác Thanh trước, bà không muốn chết, bà sợ chết bà muốn sống tiếp. Chính vì vậy mà Phác Thanh vì người chị gái duy nhất của mình càng coi thường sức khỏe cứ cố sức làm và cuối cùng đã chết trong một vụ tai nạn.

Trước khi chết, ông vẫn đang vội vã chạy đến địa điểm làm việc tiếp theo.

Phác Thái Anh không thể quên được cú sốc mà cái chết của Phác Thanh mang lại cho mình, cũng như không thể quên việc Phác Thanh muốn làm việc chăm chỉ cho đến chết, vì vậy từ đầu đến cuối, nàng tin rằng mẹ mình nên cố gắng sống hơn bất cứ ai khác, sống cho chính nàng, và cả cho người em trai đã chết của bà.

Sau khi những lời của Phác Thái Anh được gửi đi, mẹ cô không trả lời lại nữa. Cuộc trò chuyện của họ luôn là như vậy, không bao giờ quá mười câu, thậm chí năm câu cũng rất khó, cô đã quen với việc này nên đã cất điện thoại đi.

Kim Trân Ni nhận thấy sự thay đổi trong tâm trạng của nàng, cẩn thận hỏi: "Có chuyện gì vậy Phác Phác, là dì à?"

Phác Thái Anh không có phủ nhận, lập tức cười nhẹ: "Không có chuyện gì, đừng lo lắng."

Kim Trân Ni mím môi lo lắng nhìn nàng, biết nàng không muốn nhắc quá nhiều đến chuyện này, liền vươn tay vỗ nhẹ lên vai nàng, rồi nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì không có việc gì, Phác Phác chúng ta những ngày sau sẽ tốt hơn!"

Nàng ấy tràn đầy nhiệt huyết nói: "Phác Tiên Nữ chúng ta về sau khẳng định có thể trở thành người có tiền, tựa như bảo bảo nhà tớ vậy!"

Đỉnh lưu solo Kim Trí Tú năm đó cũng là một cô gái nghèo, nhưng bằng sự chăm chỉ của bản thân, cô ấy đã có được thành quả như ngày hôm nay, cô ấy đã trở thành một người phụ nữ giàu có có bằng chính khả năng của mình, cũng không còn phải sống những ngày tính toán chi li như ngày xưa nữa.

Kim Trân Ni suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Hoặc, hoặc là sẽ lập tức phất nhanh?"

Cách duy nhất để giải tỏa lo lắng là nhanh giàu. Những lời này Kim đại tiểu thư luôn thấy đúng.

Vẻ mặt Phác Thái Anh chợt động: "Cái này được, tớ sắp phất nhanh!"

Lúc này, Lạp Lệ Sa cũng đã kết thúc cuộc trò chuyện, thầy giáo thanh nhạc vỗ tay kêu Phác Thái Anh rồi nói một cách trìu mến: "Được rồi, tiếp theo là tôi kiểm tra cô."
Phác Thái Anh ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

...

Đã vài ngày trôi qua kể từ ngày Phác Thái Anh vào Nguyệt Vịnh ký hợp đồng, trong năm ngày này, Phác Thái Anh bận rộn hoàn thiện tác phẩm của mình mỗi ngày, vô tâm để ý tới việc nàng muốn trả thù Chu Dĩ Nhu cùng Giang Nhã Lăng nữa.

Giang Nhã Lăng mấy ngày nay cũng không có đi đến Nguyệt Vịnh, tùy ý kết thúc hợp đồng, chỉ nghĩ dù sao ngày giải ước chính thức cũng chưa tới, hà tất phải vội vã đi giải ước, có thời gian còn không bằng ngẫm lại làm thế nào đá Phác Thái Anh khỏi Lạp Lệ Sa.

Gần đây nàng cũng không có thông cáo, thời gian rảnh rỗi ở nhà ngây người một thời gian, đang lúc nàng hạ quyết tâm lại ra tay bên phía Chu Dĩ Nhu, đã bị Giang ba Giang mẹ kéo đi làm kiểm tra sức khỏe.

"Sao tự nhiên lại đi kiểm tra sức khỏe vậy?" Nàng ngồi ở ghế sau tò mò mà nhìn cha mẹ ngồi ở phía trước.
Giang mẹ là một người phụ nữ hiền lành, thân thiện, nét đẹp thanh xuân còn hiện rõ giữa lông mày và đôi mắt, bà quay lại và niềm nở nói: "Chúng ta mỗi năm cũng phải đi kiểm tra sức khoẻ nha, chỉ là năm nay đi sớm mà thôi."

Một cái đầu khác ngồi ở ghế sau Giang Thu Dương không có ý kiến, cúi đầu nhìn sách trong tay, ngẫu nhiên xem điện thoại một cái, nhìn xem trang mình thích nhất có cập nhật cái gì mới hay không, kết quả đương nhiên là không có.

Giang Thu Dương: Rosé hôm nay có gì mới không? Không có. 【 tịch mịch.JPG】

Cuộc kiểm tra sức khỏe này đối với Giang Thu Dương mà nói là buồn tẻ trước sau như một, đối Giang Nhã Lăng cũng vậy, nhưng với Giang ba Giang mẹ mà nói thì không giống, bởi vì lần này, bọn họ còn trộm tiến hành một mục xét nghiệm khác -- xét nghiệm ADN.

Xét nghiệm ADN với Giang Nhã Lăng.
......

Buổi chiều 6 giờ, Phác Thái Anh tạm biệt đồng nghiệp, đeo balo bước xuống lầu, điện thoại trong túi bỗng nhiên vang lên, nàng lấy ra tới nhìn thoáng qua tên hiển thị mới phát hiện là cuộc gọi tới từ bệnh viện, trong lòng không thể hiểu được xuất hiện một dự cảm xấu.

Nàng nhăn mày rồi bắt điện thoại, sau khi nghe đối phương nói rõ ràng, nàng sửng sờ tại chỗ.

Bệnh viện thông báo cho nàng bệnh tình bà nguy kịch.

Người mẹ như người xa lạ kia...... Thời gian không còn nhiều nữa.

......

Khi Phác Thái Anh chạy đến phòng mẹ nàng, nàng thấy người bên kia đang ngồi trên giường, mặc áo bệnh viện trông thật vô hồn, bất động nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cứ im lặng đến đáng sợ.

Trái tim của Phác Thái Anh thực sự sinh ra một chút bi thương không thể che giấu, nhưng nó không phải từ thân phận của con gái, mà là từ thân phận của một người bình thường, bởi vì nàng sắp phải nhìn một mạng sống bất lực ra đi ...
Cả đời người quả nhiên yếu ớt như tờ giấy, tai nạn, bệnh nặng, và rồi mất mạng.

Thân Phác mẹ giật mình, đột nhiên nhìn lại nàng, rồi cứ như vậy nhìn nàng, không nói lời nào mà để thời gian trôi qua từng chút một.

Phác Thái Anh thấy rằng bà già hơn so với lần gặp cuối cùng, cả đôi mắt của bà cũng mờ đυ.c và vô hồn, giống như một ngọn nến có thể tắt bất cứ lúc nào.

Phác Thái Anh đóng cửa lại, đi đến giường và định hỏi "Mẹ có khỏe không?" như trước. Nhưng đột nhiên bà từ từ đứng dậy, và sau đó ...

Quỳ trước mặt nàng, như một người đang sám hối.

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt Phác Thái Anh, sau đó bình tĩnh lại mà cúi xuống giúp nàng: "Mẹ không cần phải như thế này."

Mẹ Phác nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, cúi đầu, khàn giọng nói: "Rất xin lỗi."

Lại là ba chữ này.
Dường như bà không còn gì để nói với nàng nữa.

Phác Thái Anh mím môi không trả lời, liền nghe thấy bà nói: "Rất có lỗi với con, tôi đã nói dối con..."

Phác Thái Anh cau mày: "Ý mẹ là gì?"

Nối dối sao? Bà đã nói dối nàng điều gì?

Mẹ Phác lặng đi một lúc, lòng như rối như tơ vò. Một lúc sau, Phác nghe thấy bà nói một cách đầy tội lỗi: "Thật ra là ..."

"Con không phải con gái của tôi."

___________________________