[ LICHAENG ] ĐỪNG THEO ĐUỔI TÔI, KHÔNG CÓ KẾT QUẢ

CHƯƠNG 18: KHÔNG ĐƯỢC NHƯ VẬY, SẼ BỊ NHÌN ĐÓ...

Đại tiểu thư nhà họ Giang, Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh bình tĩnh đứng giữa Giang Hải Minh và Lận Uyển Thanh, khóe môi treo ý cười nhàn nhạt, tùy ý nhóm người giúp việc trong phòng khách ngạc nhiên đánh giá nàng, nàng chỉ nhẹ nhàng nói một câu: "Lần đầu gặp mặt, chào mọi người."

Như thế này cũng đủ làm Giang Nhã Lăng nổi trận lôi đình.

Giang Thu Dương "Đăng đăng đăng" từ lầu hai vội vã chạy xuống, kinh ngạc hỏi: "Sao lại thế này?"

Cậu không thể hiểu được vì sao lại có thêm một người chị?!

Phác Thái Anh nâng mí mắt nhìn về phía cậu, nở một nụ cười lễ phép, đôi mắt cong lên, trông rất vô hại.

Người em trai này trông thật đẹp trai làm sao.

Giang Thu Dương sững người trong chốc lát, theo bản năng gật đầu đáp lễ.

Lận Uyển Thanh giữ chặt tay cậu, kéo lại gần Phác Thái Anh thêm một ít, nhẹ nhàng nói: "Thu Dương, đây là chị của con, sau này phải thân thiết với nhau hơn nha?" Lại quay đầu đối Phác Thái Anh nói, "Thái Anh, đây là em trai của con Thu Dương."

Phác Thái Anh gật gật đầu. Nàng còn chưa đủ quen thuộc với gia đình này, cho nên lời nói tự nhiên cũng không nhiều lắm.

Giang Thu Dương không hiểu hết câu chuyện, cũng không vội đáp lại, khó hiểu gãi gãi đầu, đưa tay về phía Giang Nhã Lăng đang đứng ở lối vào cầu thang: "Vậy còn Giang Nhã Lăng thì sao?"

Người này là chị gái, vậy Giang Nhã Lăng là cái gì?

Giang Hải Minh cùng Lận Uyển Thanh không trực tiếp trả lời cậu, Lận Uyển Thanh nắm tay cậu cùng Phác Thái Anh dắt lên lầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như lúc ban đầu: "Tới với mẹ."

"Nhã Lăng cũng lại đây." Lận Uyển Thanh nói.

Phác Thái Anh trầm mặc dịu ngoan đi theo bà, trên mặt cơ hồ không có biểu tình gì, mà lúc nàng cùng Giang Nhã Lăng gặp thoáng qua cả người như bị xét đánh trúng, nàng đột nhiên mấp máy khóe môi nở nụ cười xấu xa.

Giang Nhã Lăng cảm thấy một trận hoảng sợ, nhìn ánh mắt Phác Thái Anh cũng không tự giác mang theo vài phần kinh sợ, giống như đã nhìn thấy một ác quỷ đòi mạng từ địa ngục. Sự kinh hãi quay đầu lại đã tan biến bởi sự tức giận, nàng ta nhìn chằm chằm vào lưng Phác Thái Anh một cách giận dữ, hận không thể xé nát nàng -- hiện tại Phác Thái Anh muốn cướp đi cha mẹ mình sao?!

Nào có chuyện đơn giản như vậy!

Phác Thái Anh nhất định là dùng chiêu gì đó lừa ba mẹ tốt bụng của mình để vào nhà, nhất định là vậy!

Giang Nhã Lăng tức giận đi theo bước chân của họ, nhất thời quyết tâm lật tẩy thủ đoạn của Phác Thái Anh, để nàng không thể che giấu lập tức lăn ra khỏi Giang gia!

Giang Hải Minh nhìn chăm chú vào mọi người, tuy rằng tính cách của ông cũng đủ dễ mến, nhưng lúc tuyên bố chuyện quan trọng, ông lại nghiêm túc hơn so với bất kỳ ai. Ông nghiêm nghị nói: "Về sau Thái Anh chính là đại tiểu thư của Giang gia chúng ta, Nhã Lăng là tam tiểu thư, mọi người nhớ kỹ được không?"

Nhóm người giúp việc không hiểu ra sao, nhưng vẫn cùng đáp: "Vâng, đã biết."

Lúc này Giang Hải Minh mới đi vào phòng sách, để lại nhóm người giúp việc vẫn còn mơ mộng.

Ô, đại tiểu thư sao lại trở thành tam tiểu thư rồi?

............

Lận Uyển Thanh mang ba người đi vào phòng sách, Giang Hải Minh cũng rất nhanh đã đi lại đây.

được mở ra hai gian, diện tích vô cùng rộng rãi, bốn bức tường được bài trí ngăn nắp với nhiều bộ sưu tập sách quý khác nhau, là một trong những báu vật đáng tự hào của Giang Hải Minh. Trong phòng còn có một chiếc bàn làm việc bằng gỗ gụ chạm khắc, phía sau là cửa sổ nhiều ánh sáng, bên ngoài cửa sổ là khu vườn xanh tươi, kèm theo gió nhẹ thổi qua, rất thoải mái. Có một chiếc bàn tròn nhỏ ở đầu kia của căn phòng, xung quanh là một vài chiếc ghế sofa nhỏ, mà Giang Hải Minh vì hai đứa nhỏ chuẩn bị.
Hiện tại Lận Uyển Thanh đang ngồi ở phía trên Giang Nhã Lăng cùng Giang Thu Dương giải thích ngọn nguồn của sự việc, bọn họ cũng có tư cách biết chân tướng.

Giang Hải Minh lo Phác Thái Anh căng thẳng và không thoải mái nên kéo cô ấy ngồi đọc trước kệ, để không làm phiền Lận Uyển Thanh còn hạ giọng giới thiệu sách của bản thân cho nàng: "Con xem cuốn này, này là ba đi Châu Âu mới mua được."

"Còn có quyển này, không dễ tìm được nó đâu."

"Thái Anh thích đọc sách không? Nếu con thích quyển nào ở nơi này thì đều có thể lấy đi."

Phác Thái Anh cẩn thận cầm lấy cuốn sách mà Giang Hải Minh đưa qua, mặt bìa mỏng không dính bụi, có thể cảm nhận được tâm ý trân trọng của chủ nhân nó. Bỗng nhiên nàng cảm thấy ba của mình có chút đáng yêu, đặc biệt là lúc ông hạ giọng và cố gắng giúp nàng hòa nhập với gia đình.
Đột nhiên nhớ tới mẹ Phác đã nói qua, Giang Hải Minh và Lận Uyển Thanh năm đó đã lên kế hoạch vô tư cho tương lai con mình. Hiện tại khi xem nhất cử nhất động của Giang Hải Minh, nàng tin họ đúng là ba mẹ dịu dàng như lời nói đó.

"Không có khả năng!" Giang Nhã Lăng đột nhiên the thé giọng nói.

Phác Thái Anh cùng Giang Hải Minh đồng thời quay đầu lại, Giang Nhã Lăng khó có thể tin nói: "Cô gái đó nói cô ấy là con gái của Giang gia, chẳng lẽ hai người lập tức tin sao?! Nào có chuyện hoang đường như vậy!"

Lận Uyển Thanh thong dong nhìn lại: "Nhã Lăng, xét nghiệm ADN chúng ta cũng đã đã làm, mặc kệ là với con, hay là cùng Thái Anh."

Giang Nhã Lăng nghe vậy, trong đầu hiện lên ký ức kiểm tra sức khỏe mấy ngày hôm trước, kinh ngạc nói: "Thì ra hai người là vì cái này......"

Chẳng lẽ nàng thật sự không phải con Giang gia? Sao có thể chứ......
Giang Nhã Lăng hoảng hốt không thôi, ngã ngồi ở trên sô pha.

Lận Uyển Thanh trấn an nói: "Mẹ biết chuyện này đối với con mà nói là đả kích khá lớn, nhưng con yên tâm, chúng ta sẽ tiếp tục ủng hộ con, về sau con chính là tam tiểu thư Giang gia của chúng ta."

Lận Uyển Thanh cùng Giang Hải Minh luôn luôn thiện tâm, đối mặt với người con hai người nuôi hơn hai mươi năm cũng đủ khoan dung. Hơn nữa bọn họ cho rằng chuyện này tất cả là do Phác mẹ sai, không phải tội lỗi của hai đứa nhỏ, Giang Nhã Lăng cũng không có làm sai cái gì, không cần phải tàn nhẫn mà trục xuất con ra khỏi Giang gia như vậy.

Trên vấn đề xưng hô, vốn dĩ họ muốn cho Nhã Lăng lui làm nhị tiểu thư, nhưng khi suy xét đã gọi Giang Thu Dương nhị thiếu gia nhiều năm như vậy khẳng định không quen khi đổi xưng hô, mà Phác Thái Anh lại mới là đại tiểu thư hàng thật giá thật, không thể ở cách xưng hô vì Giang Nhã Lăng mà nhường lại, cho nên bọn họ quyết định bỏ qua vấn đề tuổi tác, trực tiếp để Giang Nhã Lăng làm tam tiểu thư.
Phác Thái Anh mặt không biểu tình nhìn theo bóng lưng của Giang Nhã Lăng.

Nàng tuyệt đối ủng hộ việc đuổi Giang Nhã Lăng ra khỏi nhà, bởi vì Giang Nhã Lăng đã từng không từ thủ đoạn với nàng. Nhưng như vậy đương nhiên không có khả năng, ba mẹ ruột của nàng tâm địa thiện lương, làm người nhân hậu, hơn nữa hiện tại nàng cũng không có chứng cứ có thể chứng minh Giang Nhã Lăng lúc trước hại nàng, cho nên nàng sẽ không làm họ khó xử.

Phác Thái Anh quay đầu nhìn về phía Giang Hải Minh, ý vị thâm trường hỏi một câu: "Nếu có người khi dễ con, hai người sẽ giúp con lấy lại công đạo sao?"

Giang Hải Minh chắc chắn nói: "Đương nhiên sẽ."

Phác Thái Anh truy vấn: "Bất luận là ai?"

Giang Hải Minh vỗ vỗ ngực mình, đáng tin cậy nói: "Đừng lo lắng, tin tưởng ba."

Phác Thái Anh lúc này mới yên tâm cong đôi mắt lên: "Vâng."
Vậy sau này nàng đã có thể không cần lo lắng.

Lận Uyển Thanh bỗng nhiên vẫy tay với nàng: "Thái Anh, lại bên cạnh mẹ, có chuyện muốn cùng con thương lượng một chút."

Phác Thái Anh nhìn thoáng qua Giang Hải Minh, Giang Hải Minh nhẹ nhàng đẩy nàng một chút, dẫn nàng đi lên phía trước, trìu mến mà nói: "Cha và mẹ con là có chuyện lớn muốn cùng con thương lượng."

Trên đầu Phác Thái Anh chậm rãi nhả ra một dấu chấm hỏi, thành thành thật thật đi qua đó.

Lận Uyển Thanh dịu dàng nhìn mắt nàng nói: "Hiện tại con đã là đại tiểu thư nhà họ Giang rồi, ba mẹ dự định tổ chức yến hội công bố thân phận của con cho mọi người, con cảm thấy khi nào tổ chức thì được?"

Giang Nhã Lăng nghe vậy, nắm chặt nắm tay. Nàng không tin, nàng nhất định phải tận mắt nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN mới được!
Phác Thái Anh chưa từng tham mấy cái này, cũng không có chủ ý gì, dứt khoát đưa vấn đề cho Lận Uyển Thanh: "Ngài cảm thấy khi nào tổ chức thì tốt?"

Lận Uyển Thanh cười nói: "Cái này chủ yếu theo con thôi, mẹ và ba con đương nhiên là muốn nhanh chóng rồi, nhưng hai ta sợ quá nhanh sẽ làm con không đủ thời gian thích ứng, cũng có vẻ không tôn trọng con."

Những bậc cha mẹ xuất sắc và có trình độ sẽ học được cách tôn trọng ý muốn của con, và biết lắng nghe ý kiến ​​của con cái, vợ chồng Giang Hải Minh đã học cách trở thành những bậc cha mẹ như vậy trong nhiều năm, hiển nhiên bọn cũng làm đủ tốt.

Phác Thái Anh đã cảm nhận được phần tâm ý đó từ họ, trong lòng không khỏi ấm áp, trực tiếp bỏ qua Giang Nhã Lăng, nói: "Con đây trở về sẽ chậm rãi suy nghĩ, chờ con chuẩn bị sẵn sàng sẽ nói cho hai người, được không ạ?"
Gần đây nàng đã bắt đầu bận sáng tác ca khúc ra mắt, mà sau khi hoàn thành còn phải biên đạo cùng luyện tập vũ đạo, sớm hoàn thành một chút nàng mới có thể một lần nữa chạm đến ước mơ sân khấu mà nàng tha thiết, cho nên không nhất định có thời gian tới công việc ứng phó tiệc thượng lưu phức tạp như thế.

Hơn nữa vợ chồng Giang Hải Minh nghiêm túc với chuyện này như vậy, thì nàng cũng phải nghiêm túc với nó mới được.

Tất nhiên Vợ chồng Giang Hải Minh nói đồng ý rồi, sau đó mang theo nàng đi chọn phòng. Mà Giang Thu Dương mới từ tiết mục "Li miêu đổi Thái Tử" phục hồi tinh thần cũng theo đi lên, định quan sát người chị này một chút.

......

Sau khi chọn phòng, Giang Hải Minh đưa xét nghiệm ADN cho Giang Nhã Lăng cùng Giang Thu Dương xem, để cho bọn họ không còn dị nghị mà tiếp thu sự thật này, sau đó lập tức quay về công ty đi xử lý công việc. Lận Uyển Thanh ở lại giúp Phác Thái Anh trang trí phòng mới, làm theo sở thích của nàng trong suốt quá trình và cũng nhân tiện ghi nhớ những sở thích của nàng.
Lận Uyển Thanh là người mẹ phi thường trìu mến, bà chỉ dịu dàng mà dò hỏi quá khứ Phác Thái Anh, sau khi biết nàng thích cậu Phác Thanh đã cong đôi mắt lên cười nói: "Vậy ba mẹ sẽ nỗ lực, làm Thái Anh thích hai ta như thích cậu ấy."

Phác Thái Anh còn chưa có kêu bọn họ một tiếng ba mẹ, họ còn cần nỗ lực làm nàng tiếp nhận họ mới được. Tương lai còn dài, từ từ cố gắng.

Sau khi dọn phòng xong, Phác Thái Anh rảnh rỗi tự mình ngây người một hồi, ngó nhìn bốn phía biệt thự Giang gia.

Giang Nhã Lăng gian nan từ những việc này phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy một mình nàng đang ngây ngốc, không cần suy nghĩ đã tiến đến, không có quên diễn bản thân mình đáng thương vô tội kêu một tiếng: "Thái Anh."

Phác Thái Anh chậm rãi xoay người, thấy người này làm bộ làm tịch liền cảm thấy trong lòng không khoẻ -- cái dạng này của nàng ta, thật sự rất khó coi.
"Làm sao?" Phác Thái Anh từ từ cười nói, "Phác, Nhã, Lăng."

Giang Nhã Lăng nghe ba chữ mẫn cảm thế liền tức giận, không thèm diễn nữa, thẹn quá thành giận mà nhìn nàng.

Phác Thái Anh sung sướиɠ nói: "Tôi phát hiện bộ dáng cô tức giận càng thuận mắt hơn bình thường."

Nàng còn phát hiện chọc giận Giang Nhã Lăng là hoạt động làm nàng vui vẻ từ thể xác đến tinh thần, vậy sau này nàng sẽ chọc nàng ta nhiều hơn một chút để kéo dài tuổi thọ.

Giang Nhã Lăng vừa nghe những lời này, bản thân vốn dĩ muốn nói chuyện gì cũng đã quên, càng thêm tức giận bụm mặt đi mất, chỉ nghĩ quay về phá tan kết quả xét nghiệm ADN thành từng mảnh, hận không thể làm hết tất cả chuyện xảy ra biến mất!

Phác Thái Anh đứng ở phía sau cao giọng kêu: "Chị Lệ Sa cô kêu tôi nhắc nhở cô, đừng quên chuyện giải ước nga!"
......

Phác Thái Anh buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, nên dứt khoát quay lại Nguyệt Vịnh tiếp tục làm việc sáng tác, còn trò chuyện riêng với Lạp Lệ Sa về linh cảm và ý tưởng sáng tác của mình. Nàng nói nghiêm túc, Lạp Lệ Sa cũng nghiêm túc nghe, không khí vô cùng hòa thuận.

Tiếp theo Hoắc Minh Ân liền đi vào nói: "Tiểu Lạp Đổng, Giang Nhã Lăng tiểu thư tới, cô ấy nói muốn gặp ngài."

Lạp Lệ Sa nhàn nhạt gật đầu: "Vậy thì gặp."

Hoắc Minh Ân: "Tôi sẽ dẫn cô ấy lại đây ngay."

Hoắc Minh Ân đi rồi, Phác Thái Anh liền nói: "Hôm nay tôi phát hiện một việc."

Lạp Lệ Sa: "Cái gì?"

Phác Thái Anh: "Chọc Giang Nhã Lăng có thể làm tâm tình tôi vui sướиɠ."

"Cho nên tôi quyết định nắm chắc cơ hội."

Sau đó nâng lên tay ở trên cánh tay hung hăng hút một ngụm, lưu lại một vệt đỏ dễ thấy, tiếp theo đứng dậy đi tới cửa đi nghe động tĩnh.
Lạp Lệ Sa: "?"

Nàng đang làm gì?

Vài phút sau, Phác Thái Anh vội vội vàng vàng ngồi vào vị trí bên cạnh cô, nâng tay có vệt đỏ lên, thấp giọng nói: "Mau! Bắt lấy tay này của tôi này!"

Lạp lệ Sa không rõ nguyên do làm theo.

Giây tiếp theo cửa lớn mở ra, Giang Nhã Lăng đi đến, Phác Thái Anh lập tức rút về tay, cố ý vô tình lộ ra dấu vết trên tay, thẹn thùng nói: "Không được như vậy, sẽ bị nhìn đó......"

Giang Nhã Lăng bản năng nhìn thoáng qua tay nàng, tức giận đến trở tay lập tức đóng cửa lại.

Lạp Lệ Sa: "......"

Phác Thái Anh thật sự là có nhiều chiêu nha......

_______________________________________