(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

Đem tao thủy uống như sữa bò/ sáng sớm đệ đệ liền phát tao

Liếʍ côn ŧᏂịŧ lớn một hồi, môi thiếu niên tê mỏi, không thể không bãi công, hắn xoay đầu đi, suy yếu mà nói: "Nhu Nhu muốn ngủ..."

Nam nhân lại không muốn dễ dàng buông tha thiếu niên: "Côn ŧᏂịŧ lớn chưa liếʍ đủ thì không được ngủ."

"Đã liếʍ nhiều như vậy, miệng Nhu Nhu đau quá." Tuy rằng thân thể còn muốn nhưng lại thật sự mệt mỏi. Hơn nữa hai cái miệng phía dưới cùng với cái miệng nhỏ ở trên đều đã sưng lên. Nếu còn tiếp tục khẳng định sẽ xuất huyết, sẽ rất đau đó.

Thấy thiếu niên thật không muốn, nam nhân cũng không bắt buộc. Dùng tay loát, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ loát ra cho thiếu niên ăn, sau đó mỹ mãn mà ôm thiếu niên ngủ.

Chờ đến buổi sáng ngày hôm sau, Từ Nhu tỉnh dậy, nàng đối với những chuyện phát sinh cái gì cũng không biết. Chỉ biết chỉ số thông minh đệ đệ đã khôi phục bình thường, nàng cũng vì vậy cao hứng đến ngất đi.

Từ Nhu từ trên giường bò dậy, đến phòng khách xem thử, liền thấy lão công từ trong phòng đệ đệ đi ra.

Từ Nhu cũng không có hoài nghi, chỉ thuận miệng hỏi: "Nhu Nhu tỉnh sao?"

Lôi Minh tự nhiên đáp, hoàn toàn không có lộ ra bất kì dấu vết gì: "Không có, vẫn còn đang ở ngủ nướng, kêu thế nào cũng không chịu tỉnh."

Từ Nhu nhìn lão công cười đến ôn nhu nói: "Nhu Nhu vừa mới khỏi bệnh, để hắn yên tâm nghỉ ngơi đi, đừng làm phiền hắn."

Lôi Minh gật nhẹ đầu, đi đến phòng khách xem tin tức.

Từ Nhu nhẹ nhàng hỏi hắn: "Lão công, bữa sáng ngươi muốn ăn cái gì, ta làm cho ngươi."

Lôi Minh ngạc nhiên hỏi nàng: "Hôm nay ngươi không cần đi làm sao?"

Từ Nhu lấy tạp dề trên tường xuống, mặc vào người: "Trí lực Nhu Nhu khôi phục bình thường, ta muốn bồi hắn một ngày cho nên đã xin nghỉ một ngày."

Nghe được Từ Nhu hôm nay xin nghỉ không cần đi làm, mày Lôi Minh không dấu vết mà nhíu một chút, tiếp theo nói: "Ta ăn cái gì cũng được."

Từ Nhu vén tay áo, chuẩn bị làm thức ăn, trổ tài trù nghệ của bản thân.

Lôi Minh đột nhiên nhớ tới cái gì, đem nàng gọi lại nói: "Đúng rồi, ngươi lấy lọ sữa bò trong tủ lạnh bỏ vào lò vi sóng đi, lát nữa ta sẽ uống."

"Được rồi." Từ Nhu mở cửa tủ lạnh, đem bình sữa bò đặt ở ngăn giữ tươi lấy ra.

Mở nắp bình ra, Từ Nhu cảm thấy không giống sữa bò bình thường. Thường sữa bò hẳn là màu trắng ngà, nhưng bình sữa bò này giống như bị nước pha loãng, hơn nữa hương vị cũng không giống, có điểm kì quái.

Không biết có phải do nắp đóng không chặt nên làm sữa bị hỏng hay không.

"Lão công, sữa bò này hỏng rồi, ta đổi một lọ khác." Từ Nhu liền muốn đem bình sữa ném vào thùng rác.

Cũng may Lôi Minh mau một bước nói: "Đừng ném."

"Ngươi muốn uống sao, cái này bị hỏng rồi, một chút vị đều không có, hình như bị biến chất." Nói xong, Từ Nhu còn cầm cái bình ngửi thử, thật sự là đã bị hỏng. Bất quá cũng không quá hôi, chỉ là có một mùi xạ hương nhàn nhạt.

Đây là cái lọ mật dịch mà thiếu niên rất lâu mới tích góp được, vừa vặn đủ một lọ. Lôi Minh liền muốn làm sữa bò uống, nếu như bị ném, hắn nhất định sẽ sinh khí.

Lôi Minh thực bình tĩnh mà nói với Từ Nhu: "Không hư, do vị vốn như vậy, bỏ vào lò đun nóng một chút, đợi lát nữa ta sẽ uống."

Từ Nhu vốn nghĩ sữa đã bị hỏng, nhưng là Lôi Minh lại kiên định như vậy, làm nàng cho rằng đây thực mùi của sữa bò, đành phải dựa theo phân phó, đem sữa bò bỏ vào đun nóng.

Buổi sáng không nên ăn đồ vật quá nhiều dầu mỡ cho nên Từ Nhu nấu cháo trứng vịt Bắc Thảo thịt nạc, còn chưng sủi cảo màn thầu cùng bánh bao nhỏ. Tuy rằng đều tương đối bình thường, nhưng nhìn qua rất có muốn ăn.
"Nhu Nhu còn đang ngủ, chúng ta ăn trước đi." Từ Nhu đem chiếc đũa đưa cho Lôi Minh.

Lôi Minh tiếp nhận chiếc đũa, gắp một cái màn thầu, cắn một ngụm, tiếp theo lại bưng sữa bò lên nhấp một ngụm.

Từ Nhu thấy Lôi Minh đem sữa bò nuốt xuống, nàng lập tức hỏi: "Lão công, hương vị như thế nào, thật sự uống được sao, không có hư đi."

Tao thủy thiếu niên sao lại không uống được, nam nhân thật thích uống. Sau khi đun lên còn có một phong vị khác. Nam nhân thậm chí còn luyến tiếc không muốn uống hết ngay, chỉ dám nhấp nhám từng ngụm nhỏ.

Khi Từ Nhu hỏi, Lôi Minh chép miệng thưởng thức dư vị nói: "Uống ngon nha, ngọt ngào."

Từ Nhu vẻ mặt hoài nghi: "Thật sự uống được?"

Nàng vừa rồi ngửi qua, hương vị rõ ràng quái quái, sao lại có thể ngọt. Nàng không thể nào tưởng tượng được ly sữa bò kia kỳ thật là tao thủy từ bên trong tao bức đệ đệ nàng chảy ra. Nam nhân không tiếp tục trả lời, không kiêng nể gì mà uống.
Lôi Minh chỉ ăn qua một cái màn thầu rồi dừng đũa, chỉ có ly sữa bò kai thì một giọt cũng không dư lại.

Từ Nhu thu thập chén đũa, tò mò hỏi hắn: "Lão công, sữa bò ngươi mua ở đâu vậy, lần sau ta cũng muốn nếm thử."

Lôi Minh trả lời cho có lệ: "Bằng hữu đưa."

Chờ Từ Nhu vào phòng bếp rửa chén, Lôi Minh bưng một chén yến mạch đi vào trong phòng thiếu niên, đem thiếu niên đánh thức: "Nhu Nhu, nên dậy ăn sáng rồi."

Thiếu niên mở mắt ra, liếc mắt nhìn nam nhân một cái, ngay sau đó đem tay nhỏ từ bên trong chăn vươn tới, hướng nam nhân làm nũng nói: "Ôm một cái..."

Nam nhân đem cháo yến mạch bưng trong tay đặt xuống, đem thiếu niên bế vào lòng, cười xấu xa nói: "Sao lại chủ động như vậy, tỷ tỷ ngươi vẫn còn ở bên ngoài."

Thiếu niên vừa nghe đến lời này liền muốn đem nam nhân đẩy ra.
Nam nhân lại đem thiếu niên kéo vào trong lòng ngực nói: "Nàng đang rửa chén, tạm thời sẽ không đến đây.

Thiếu niên thở một hơi nhẹ nhõm nhưng vẫn kháng cự dùng tay đặt trên ngực nam nhân: "Tỷ tỷ ở nhà, không thể... Sẽ bị phát hiện..."

Nam nhân ôm thiếu niên eo nói: "Tối hôm còn chủ động ngồi ở trên mặt ta, dùng c̠úc̠ Ꮒσα cùng ta hôn môi, sao hiện tại lại thẹn thùng."

Nhớ lại cảm giác thoải mái đó, phần eo thiếu niên bắt đầu nhũn ra, lại rúc vào trong lòng ngực nam nhân, kiều nhu mà nói: "Tỷ phu, qυầи ɭóŧ Nhu Nhu ướt rồi, sẽ bị tỷ tỷ nhìn thấy."

"Nhanh như vậy đã ướt, để tỷ phu nhìn thử nào." Lôi Minh đem chân thiếu niên mở ra, thật là ướt một mảng lớn, dâʍ ŧᏂủy̠ đã tràn lan: "Nhu Nhu cũng thật tao, mỗi lần đều chảy ra thật nhiều tao thủy uy tỷ phu uống, tỷ tỷ ngươi nếu biết sẽ hâm mộ chết ngươi."