(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

Ngươi thích đệ đệ ta có phải không

Lôi Minh sốt ruột hướng người bên kia hỏi: "Người đâu, có khỏe không?"

"Đã đưa đến bệnh viện cấp cứu, ngươi đừng quá lo lắng. Vị tiểu đệ đệ khi được cứu vẫn còn , chỉ là vẫn luôn hôn mê bất tỉnh."

Lôi Minh chạy nhanh đến ven đường ngăn cản một chiếc tắc xi, chạy đến bệnh viện.

Từ Nhu thấy thế cũng đi theo, vợ chồng hai người cùng nhau ngồi bên trong xe.

Trong xe không khí thật trầm trọng, một lát sau, Từ Nhu lau lau nước mắt hỏi: "Lão công, cảnh sát bên kia tìm được Nhu Nhu sao?"

Lôi Minh nhìn ngoài xe, nắm tay gắt gao nắm chặt, khẽ gật đầu: "Ân."

"Thật tốt quá." Từ Nhu vui đến phát khóc, bất quá khi nghe nam nhân cùng tài xế báo địa chỉ là bệnh viện, chút vui sướиɠ cũng không còn. Nàng dùng sức túm cánh tay nam nhân hỏi: "Nhu Nhu có phải  đã xảy ra chuyện hay không?"

Lôi Minh bị âm thanh khóc sướt mướt nhiễu đến phiền lòng, mạnh mẽ mà đem tay nàng ném ra, dùng ngữ khí trách cứ nói: "Đệ đệ ngươi nhảy sông, nếu ngươi ở nhà trông chừng hắn cẩn thận thì, phát sinh loại chuyện này."

Từ Nhu nghe xong cũng cảm thấy là chính mình sai, nàng che mặt khóc thút thít: "Đều là ta không tốt."

thấy nàng khóc đến thương tâm, Lôi Minh cũng không đành lòng. Rốt cuộc chuyện này hắn cũng có sai, không thể hoàn toàn trách tội ở một nữ nhân.

Lôi Minh từ chỗ tài xế lấy một bao khăn giấy lau mặt đưa cho Từ Nhu: "Đừng khóc nữa, cũng không cần quá tự trách. Nhu Nhu không có nguy hiểm đến tính mạng, về sau ngươi cẩn thận một chút là được."

Từ Nhu rút ra một trương khăn giấy lau mặt, hanh hanh nước mũi.

Chờ tới bệnh viện, hai người một trước một sau mà chạy như điên ở trên hành lang, chạy tới phòng bệnh của thiếu niên.

Thiếu niên nằm ở trên giường bệnh, tư thế ngủ thực điềm tĩnh, làn da trắng cơ hồ trong suốt, có thể thấy được rõ ràng mạch máu bên dưới, thân hình nhìn qua so với hai ngày trước muốn gầy ốm hơn rất nhiều.

Lôi Minh thấy thực đau lòng, nhanh hơn Từ Nhu một bước đi đến bên giường, nắm lấy tay nhỏ của thiếu niên, trước kia nam nhân ở trong quân tốt xấu cũng là thiết huyết hán tử, trong thời khắc này lại không biết là bị cái gì làm xúc động, nói chuyện trong thanh âm mang theo nghẹn ngào: "Nhu Nhu, ta đã trở về."

Lôi Minh vừa nói, một bên dùng chính mình mặt cọ lòng bàn tay lạnh lẽo. Hắn nghĩ nước sông nhất định rét lạnh đến thấu xương, đem độ ấm trên người thiếu niên đều mang đi, thiếu chút nữa đã lấy đi cả tính mạng.

Lôi Minh hiện tại trong lòng còn sợ hãi, bế thân thể lạnh lẽo của thiếu niên lên, ý đồ dùng nhiệt độ cơ thể của mình sưởi ấm cho thiếu niên.

Nhìn lão công quan tâm đệ đệ còn hơn cả bản thân, Từ Nhu tâm tình có chút phức tạp, nàng như người ngoài cuộc đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ.

Bất quá việc Từ Nhu quan tâm đệ đệ lớn hơn hoài nghi hành vi không bình thường của lão công. Cho nên nàng cũng bước lên, cùng nam nhân ôm lấy đệ đệ. Bọn họ giống như là một nhà ba người hòa thuận.

Tuy rằng thiếu niên đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng chậm chạp không có tỉnh lại, cần phải nằm viện một đoạn thời gian rất dài.

Từ Nhu vì thế cùng công ty xin nghỉ phép dài hạn để tiện chiếu cố đệ đệ. Nhưng bên công ty lại không phê chuẩn, nàng liền dứt khoát trực tiếp từ chức.

Lôi Minh cũng không có đi công tác, 24 giờ đều ở bệnh viện, chiếu cố thiếu niên.

Vợ chồng hai người đều ở trong phòng bệnh nhưng bọn họ lại hiếm khi nói chuyện phiếm, nếu không có việc thì cũng không cùng nhau giao tiếp.
Lôi Minh chỉ khi nhắc đến chuyện của thiếu niên mới có hứng thú, còn những chuyện khác đều không có kiên nhẫn. Thường thường chỉ nói một hai câu liền sẽ ngắt lời.

Từ Nhu lại không phải là tiểu cô nương chưa trải qua thế sự. Nàng đã sắp 30 tuổi, hiểu được rất nhiều. Nàng nhạy bén mà phát giác lão công đối với nàng một chút ý tứ đều không có, nhưng là đối đệ đệ nàng lại tràn ngập hứng thú.

Từ Nhu cũng không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu. Nàng cảm thấy đệ đệ cuối cùng cũng có một người để dựa vào, lại lo lắng đệ đệ sẽ bị người nam nhân này lừa gạt. Hơn nữa như thế nào mà nói người này cũng là lão công của nàng, sao thể đối với đệ đệ nàng có ý tưởng không an phận.

Ngày nọ, Lôi Minh ngồi ở giường bệnh biên, cầm khăn lông ướt lau thân mình cho thiếu niên, Từ Nhu đột nhiên hỏi hắn: "Ngươi thích đệ đệ ta có phải không?"
Lôi Minh không nghĩ tới nàng sẽ như thế hỏi, động tác đình trệ vài giây. Hắn lại làm bộ dường như không có việc gì, tiếp tục vì thiếu niên mà lau thân thể, trấn định tự nhiên mà trả lời nói: "Vì sao lại hỏi như thế?"

Từ Nhu nhìn dưới háng đã khởi lên, rõ ràng như vậy, nàng còn chưa có mù đâu: "Ngươi đối với đệ đệ ta có phản ứng sinh lý."

Ngày thường Lôi Minh chỉ cần vừa thấy thiếu niên, côn ŧᏂịŧ lớn liền sẽ trướng đến phát đau. Nhưng hiện tại thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà nằm ở trước mặt hắn, hắn không có phản ứng mới là lạ.

Mặc dù bị Từ Nhu vạch trần nhưng Lôi Minh lại trấn định mà giảo biện nói: "Là cái nam nhân bình thường đều sẽ có phản ứng."

Từ Nhu không dễ lừa như vậy: "Nhưng chúng ta kết hôn đã lâu, ngươi còn chưa có chạm qua ta. Có phải ngươi không hứng thú với nữ nhân hay không?
Nếu là trước kia, Lôi Minh nói không chừng sẽ cùng nữ nhân nếm thử một chút, rốt cuộc hắn còn chưa có chạm qua nữ nhân. Nhưng hiện giờ trong mắt hắn chỉ có thiếu niên, hắn đối với nữ nhân hoàn toàn nhấc không nổi hứng thú.

Dù hiện tại hắn đã ngạnh đi lên nhưng hắn cũng không nghĩ sẽ phát tiết trên người Từ Nhu. Nhưng vì không để Từ Nhu nghi ngờ hắn cùng thiếu niên có quan hệ không bình thường.

Lôi Minh làm bộ thú tính quá độ, hướng Từ Nhu đi qua: "Ngươi muốn thử một lần không, xem ta đối với nữ nhân có hứng thú hay không."

Từ Nhu cũng không muốn cùng nam nhân không quen thuộc lên giường, nàng lui lui lại, kinh hoảng thất thố mà nhìn nam nhân nói: "Nhu Nhu còn ở trên giường, vạn nhất hắn tỉnh, thấy được lại không tốt."

Lôi Minh chỉ là dọa Từ Nhu một chút, tới gần Từ Nhu một bước thì côn ŧᏂịŧ hắn đều mềm vài phần. Nơi nào còn có hứng thú tiến vào thân thể của nàng.
Lôi Minh quay đầu về giường bệnh, tiếp tục lau thân mình thiếu niên.

Nếu không phải thiếu niên không muốn đâm thủng tầng quan hệ, Lôi Minh vừa rồi nói không chừng cũng đã thừa nhận hắn thật sự đối với thiếu niên có ý tưởng không an phận.

Vì không cho Từ Nhu sinh ra nghi ngờ, Lôi Minh biên cái lý do nói: "Ta có tính nghiện, đối ai đều ngạnh  lên."

Từ Nhu cảm giác Lôi Minh có điểm biếи ŧɦái, nàng chạy nhanh qua đem Lôi Minh đẩy ra: "Đừng chạm vào đệ đệ ta."

"Sợ cái gì, ta đối cậu em vợ thân thể gầy yếu này không có hứng thú. Ta thích nữ nhân có dáng người đầy đặn." Nói xong, Lôi Minh còn cười xấu xa đánh giá bộ ngực của Từ Nhu.

Từ Nhu nghe được hắn nói đối vơi thân thể đệ đệ không có hứng thú, cuối cùng cũng thở ra một hơi, cũng chậm rãi đối Lôi Minh thả lỏng cảnh giác. Nhưng nàng cũng có chút hối hận, gả cho một tên biếи ŧɦái, trong lòng nổi ý niệm muốn ly hôn.
Bất quá hiện tại nàng vừa từ chức, không có nguồn thu nhập, nếu nhà trai bắt nàng rời khỏi nhà. Nàng chỉ có thể mang theo đệ đệ sống bằng tiền dành dụm, không đủ qua được vài năm. Cho nên ly hôn vẫn nên cẩn thận một chút, không thể nhất thời xúc động.

Từ Nhu nhẫn nại đến bên cạnh ngồi xuống, nhìn nam nhân giúp đệ đệ rửa sạch thân thể.

Nam nhân chà lau thân thể thật sự phi thường tinh tế, thậm chí trước mặt Từ Nhu bẻ cái mông trắng nõn của thiếu niên ra, đem khăn lông duỗi đến kẽ mông lau lau.

Nếu không phải Từ Nhu liền ở bên cạnh nhìn, nói không chừng nam nhân còn dùng miệng liếʍ mấy cái.