(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

Đầu lưỡi kẹt ở nhục huyệt / đệ đệ thức tỉnh

Thời điểm mấu chốt, đầu lưỡi nam nhân bị kẹp bên trong nhục huyệt không lấy ra được. Mà cùng lúc đó lão bà cùng bạn tốt đều ở ngoài cửa khẩu chiến, sắp vào trong phòng, phải làm sao bây giờ.

Lôi Minh đầu tiên là dùng sức trâu bẻ chân thiếu niên ra, sau đó từng chút đem đầu lưỡi lấy ra.

Thiếu niên phảng phất như muốn ra tới, cái miệng nhỏ phát ra tiếng khóc thút thít. Thân thể không tự giác mà vặn vẹo, đem eo nhỏ nâng nhẹ lên, hướng đến trước miệng nam nhân.

Thấy thiếu niên khóc, Lôi Minh không đành lòng rút ra, liền đem đầu lưỡi hướng bên trong đẩy đẩy.

Mà bên ngoài, hai người kia đang kịch liệt đấu khẩu.

"Dù lão công ta không yêu ta, ta cũng sẽ không xuất quỹ." Như vậy sẽ tổn hại danh dự của nàng, nếu để bằng hữu biết chuyện, sao nàng có thể tiếp tục sống được.

Lăng Phong không nghĩ tới Từ Nhu trung trinh như vậy, bất quá hắn so với trước đây càng thêm thích nàng:" Ta sẽ không buông tay, ta chờ ngày các ngươi ly hôn."

Nữ nhân không nghĩ tới hắn lại yêu nàng như vậy, Từ Nhu cũng giống như những nữ nhân khác. Đối mặt với nam nhân yêu nàng không màng mọi chuyện, mấu chốt là đối phương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, lớn lên cũng thực anh tuấn, nói không động tâm đó là giả.

Nhưng Từ Nhu cố kỵ chính mình hiện tại đã kết hôn, bất đắc dĩ chỉ có thể lựa chọn cự tuyệt: "Thực xin lỗi, ngươi đừng quấn lấy ta."

"Ta có thể cho ngươi hạnh phúc, sao ngươi lại không đồng ý với ta?" Lăng Phong biểu tình nghiêm túc, không phải đang nói chơi.

Trong phòng bệnh, Lôi Minh đem đầu lưỡi rút ra, tiểu tao bức thiếu niên giống như con đập xả nước, đại cổ dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong trào ra tới, chỉ một chút đã đem đệm chăn làm ướt.

Đều để lãng phí, Lôi Minh không kịp hút đi, chỉ có thể dùng khăn giấy lau sạch sẽ. Lại vội vàng mặc quần cho thiếu niên, đắp chăn đàng hoàng.

Tiếp theo Lôi Minh giả bộ đang nằm ngủ ở bên cạnh giường bệnh của thiếu niên.

Bên ngoài phòng bệnh, Từ Nhu cùng Lăng Phong từng người biểu đạt ý tứ của bản thân. Sau đó Từ Nhu trầm khuôn mặt, đẩy cửa phòng bệnh đi vào.

Nhìn đệ đệ còn đang hôn mê, lão công trên danh nghĩa của nàng cũng đã ngủ rồi. Tâm tình Từ Nhu trầm trọng ngồi xuống ghế.

Kỳ thật nàng đối với Lăng Phong thực vừa lòng, chỉ là nàng còn có đệ đệ, không biết Lăng Phong có cảm thấy đệ đệ nàng thật phiền phức.

Dĩ vãng người theo đuổi Từ Nhu rất nhiều, nhưng những nam nhân đó biết nàng còn muốn mang theo một đệ đệ thiểu năng trí tuệ, đều lựa chọn cùng nàng cắt đứt liên hệ. Hiện tại chỉ số thông minh đệ đệ đã khôi phục nhưng lại không có năng lực xã giao, cũng không có khả năng đi tìm công việc để tự lực cánh sinh, vẫn cần nàng chiếu cố.

Từ Nhu biết Lăng Phong không phải nam nhân tồi nhưng nàng không muốn từ bỏ đệ đệ, sau đó theo đuổi tình yêu của chính mình. Nàng suy nghĩ một hồi, cầm lấy di động gửi tin nhắn cho Lăng Phong: Ngươi nguyện ý cùng ta chăm sóc đệ đệ không?

Nếu Lăng Phong nguyện ý, nàng liền nguyện ý. Nếu không muốn, nàng cũng không cưỡng cầu.

Đối phương thực mau đã trả lời, ngắn gọn hai chữ: Nguyện ý.

Từ Nhu vui đến phát khóc mà che miệng, sau đó chạy tới trên ban công không tiếng động khóc rống lên. Nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng đã chờ được rồi.

So với Lôi Minh, Từ Nhu có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của Lăng Phong từ trong ánh mắt, cho nên nàng mới kích động đến thế.

Lôi Minh nhìn nữ nhân đang khóc bên ban công kia, cảm giác tội lỗi trong lòng cũng giảm đi đôi chút.

Hắn sở dĩ để bạn tốt đi câu dẫn lão bà chính mình là vì để trong lòng thiếu niên giảm đi áy náy. Bởi vì Lôi Minh biết thiếu niên thực hy vọng tỷ tỷ được hạnh phúc.
Ngày hôm sau, Từ Nhu do dự cùng Lôi Minh đề nghịc chuyện ly hôn, rất nhiều lần muốn mở miệng, vẫn là chưa nói ra tới.

Đặc biệt là nhìn nam nhân tỉ mỉ mà chiếu cố đệ đệ nàng, nàng càng ngượng ngùng, cảm giác chính mình giống như tội nhân.

Hơn nữa Từ Nhu hiện tại cũng không dám đối mặt với Lôi Minh, nàng tìm lý do đi ra ngoài, đi tìm Lăng Phong tán gẫu một chút.

Tối hôm qua hai người đã biểu lộ tâm ý, cho nên hôm nay vừa thấy mặt, Lăng Phong liền lôi kéo Từ Nhu đến phòng trà, hung hăng mà hôn một phen.

Từ Nhu bị Lăng Phong hôn đến nhũn người, phản kháng đều quên mất.

Sống hơn nửa đời, côn ŧᏂịŧ nam nhân chưa từng sờ qua. Nên khi chạm đếb côn ŧᏂịŧ Lăng Phong, đầu tiên nàng thấy hoảng sợ, sau đó kéo tay hắn lôi đi: "Không thể ở chỗ này..."

Bên cạnh phòng trà chính là WC, Lăng Phong mang Từ Nhu kéo đến: "Nơi này có thể chứ?"
Lôi Minh vừa lúc tới WC đi tiểu, nghe được thanh âm bạn tốt cùng lão bà, hắn nhân cơ hội dùng di động đem cuộc đối thoại ghi âm lại, sau đó cảm thấy mỹ mãn mà rời đi WC, quay về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, thiếu niên ngủ say đột nhiên tỉnh lại, cùng Lôi Minh vừa trở về đối diện.

Thiếu niên chỉ nhớ rõ chính mình rơi xuống sông, sau đó ý thức dần mơ hồ. Hắn cho rằng hắn sớm đã chết, không nghĩ tới còn có thể sống lại, còn có thể lần nữa gặp nam nhân.

Thiếu niên nhớ tới nam nhân trước đó đã nói tuyệt tình, cảm xúc nháy mắt có chút hỏng mất.

Nước mắt lập tức trào ra, thiếu niên không muốn nhìn nam nhân, xoay mặt sang hướng khác.

Nam nhân cũng không xác định trong lòng thiếu niên rốt cuộc là muốn thế nào. Hắn không có tùy tiện làm hành động thân mật, chỉ là chậm rãi ở bên cạnh giường bệnh ngồi xuống, giống như đối đãi với đệ đệ mà dò hỏi: "Thân thể có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Thiếu niên xoay mặt lại, hốc mắt hồng nhìn nam nhân hỏi: "Tỷ tỷ đâu?"

Lôi Minh lấy trái cây trên đĩa, tay không lột ra: "Tỷ tỷ ngươi có việc, đã đi ra ngoài. Hẳn là hồi lâu mới có thể trở về."

Nam nhân đem quýt lột ra uy thiếu niên ăn.

Thiếu niên không muốn ăn, hắn lắc lắc đầu, tiếp theo hỏi lại: "Tỷ phu khi nào cùng tỷ tỷ ly hôn?"

Chờ tỷ phu cùng tỷ tỷ ly hôn, bọn họ sẽ không còn được gặp lại, tâm tình thiếu niên từng chút hạ xuống.

Nam nhânđem vấn đề vứt cho thiếu niên: "Muốn ta cùng tỷ tỷ ngươi ly hôn sao?"