(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

Đệ đệ tiểu trên giường của tỷ tỷ / hằng ngày cùng nam nhân ngọt ngào

"Tỷ tỷ ngươi đã ra ngoài, đừng sợ." Nam nhân ôm thiếu niên đặt trên giường tân hôn.

Thiếu niên không muốn cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ ở trên giường tỷ tỷ. Hắn không muốn làm dơ đệm chăn của tỷ tỷ, hắn dùng sức đẩy nam nhân nói: "Sẽ làm dơ."

Nam nhân một mực dỗ dành: "Nếu dơ thì giặt sạch là được."

Cuối cùng thiếu niên vẫn là ỡm ờ mà cùng nam nhân lăn giường.

Nghe trên đệm có hương vị của tỷ tỷ, thiếu niên chỉ cảm thấy phá lệ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Thiếu niên vừa mới bắt đầu còn không dám lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên chăn đệm, nhưng lại bị nam nhân xúi giục, không chỉ có bắn tinh, còn tiểu cả ra giường.

Một đạo nước trong suốt từ bên trong tao bức phun trào ra, đem gối đầu tỷ tỷ còn có đệm chăn đều làm ướt, ngay cả đầu giường dán hỉ tự cũng lộng ướt.

Trên người nam nhân cũng bị dính nướ© ŧıểυ, hắn trước đó cố ý uy thiếu niên uống rất nhiều nước, cho nên nướ© ŧıểυ bị pha loãng, hoàn toàn không có mùi lạ.

Nam nhân liếʍ sạch sẽ giọt nướ© ŧıểυ bên khóe miệng, sau đó cười khích lệ nói: "Nhu Nhu nướ© ŧıểυ đến cũng thật xa."

Thiếu niên thẹn thùng mà bưng kín mặt: "Ngô, giường chăn tỷ tỷ bị Nhu Nhu làm dơ."

Đệm chăn cùng gối đầu đều ướt đẫm, đợi lát nữa tỷ tỷ trở về, khẳng định sẽ phát hiện, thiếu niên trong lòng có điểm khủng hoảng.

Nam nhân đem thiếu niên bế lên: "Không dơ, một chút đều không dơ, nướ© ŧıểυ Nhu Nhu thực sạch sẽ."

Nướ© ŧıểυ là vật bài tiết, sao có khả năng sạch sẽ, thiếu niên thực ghét bỏ, cũng chỉ có nam nhân sẽ há mồm uống: "Nếu như bị tỷ tỷ biết thì làm sao bây giờ?"

Nam nhân rất có kiên nhẫn mà hống "Hiện tại thời tiết nóng, chờ buổi sáng ngày mai liền đem giặt, không có việc gì."

Thiếu niên cũng không biết tỷ tỷ hắn đi ra ngoài gặp tình nhân, hắn cho rằng tỷ tỷ chỉ là đi ra ngoài mua đồ vật, cho nên phá lệ hoảng loạn: "Tỷ tỷ lát nữa sẽ về."

Trong lòng nam nhân biết Từ Nhu đi ra ngoài làm cái gì, bởi vậy một chút cũng không hoảng hốt: "Nàng đêm nay sẽ không trở về."

Nghe được nam nhân nói tỷ tỷ không trở lại, thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp tục cùng nam nhân ở trên giường làʍ t̠ìиɦ.

Lúc sau thiếu niên lại tiểu một lần, vẫn là nước uống quá nhiều, hoàn toàn không nín được, làm giường của tỷ tỷ dính đầy nướ© ŧıểυ. Giống như động vật dùng nướ© ŧıểυ đánh dấu lãnh thổ.

Chờ đến sáng hôm sau, nam nhân mới ôm thiếu niên rời phòng tân hôn, trở lại phòng cách vách đi ngủ.

Mà Từ Nhu còn chưa có về nhà, tối hôm qua nàng cùng tình nhân chơi đủ, hiện tại sức lực đi đường cũng không có, thiếu chút nữa đã đến bệnh viện.

Đến tận 9 giờ sáng, Lôi Minh thấy Từ Nhu vẫn chưa về nhà nên bò dậy đi làm cơm sáng.

Cùng thiếu niên sinh sống sắp một tháng, Lôi Minh đã biết được khẩu vị thiếu niên, hắn dựa theo khẩu vị thiếu niên làm một bàn cơm sáng, sau đó đánh thức thiếu niên: "Nhu Nhu, dậy ăn cơm nào."

Tối hôm qua thiếu niên thượng thực mệt mỏi, hiện tại cả người mềm nhũn, cuối cùng vẫn do nam nhân bế lên bàn ăn.

Nhìn trên bàn tất cả đều là món ăn yêu thích, trong lòng thiếu niên thực cảm động. Hắn cảm nhận được tình cảm sâu sắc của nam nhân, trong lòng hạnh phúc đến lâng lâng. Thật muốn cùng nam nhân như thế cả đời.

Nam nhân uy thiếu niên ăn bữa sáng, phục vụ thật sự chu đáo.
Thiếu niên ăn đến một nửa đột nhiên nhớ tỷ tỷ: "Tỷ tỷ còn chưa về nhà sao?"

"Ân, phỏng chừng đã đến nhà bằng hữu chơi rồi." Nam nhân không có đem chuyện Từ Nhu xuất quỹ nói cho thiếu niên, im lặng giấu diếm.

Mới vừa nói xong, chuông cửa liền vang lên, nam nhân tưởng Từ Nhu trở về, vội ôm thiếu niên trên đùi đặt xuống ghế, sau đó lại đi mở cửa.

Hắn nhớ rõ Từ Nhu hẳn là có mang chìa khóa, sao lại không mở cửa, ấn chuông cửa làm gì.

Nam nhân trong lòng nghi hoặc, sau khi mở cửa mới biết được nguyên lai không phải là Từ Nhu mà là mẹ của hắn: "Mẹ, ngươi sao lại đột nhiên đến đây?"

Mẹ Lôi nhìn xung quanh, chỉ thấy tiểu thiếu niên ngồi trên bàn cơm, không thấy con dâu đâu, nàng liền hỏi: "Minh nhi, tức phụ ngươi đi đâu vậy, không ở nhà sao?"

Lôi Minh giúp Từ Nhu tìm lý do: "Nàng ra ngoài tìm việc rồi ạ."
Mẹ Lôi lập tức đi vào trong phòng, ngồi xuống sô pha, rót chén nước uống. Uống xong thì trừng mắt nhìn nhi tử nói: "Còn công tác cái gì, chẳng lẽ Lôi gia chúng ta còn nuôi không nổi nàng. Mau đem nàng kêu trở về, về sau để nàng an tâm ở nhà mang thai, ta và ba ngươi mới sớm được ôm tôn tử."

Ý tứ mẹ Lôi thực rõ ràng, chính là lại đây giục sinh.

Nhưng đểTừ Nhu sinh cho Lôi gia con nối dõi thực không thể thực hiện, chi bằng để thiếuniên sinh.