(Edit - Song tính) Quyển dưỡng thê đệ

Nam nhân cùng tỷ tỷ chính thức ly hôn / trước mặt mọi người tuyên bố quan hệ

Trên tường ngõ nhỏ mọc đầy rêu xanh, thiếu niên đem lưng dựa lên, nhỏ giọng mà rêи ɾỉ: "Ân..."

Nam nhân ngồi xổm trước mặt hắn, đem đầu vùi dưới háng, liếʍ láp tiểu tao bức.

Thiếu niên đem toàn bộ thân thể đè trên gương mặt nam nhân, tiểu tao bức kề sát mặt, chảy ra tao thủy, trực tiếp làm ướt cả khuôn mặt.

Một lát sau, thanh âm nam nhân nặng nề từ phía dưới truyền đến: "Nhu Nhu, muốn dùng dâʍ ŧᏂủy̠ dìm tỷ phu chết đuối sao?"

Thiếu niên mở chân ra một chút, để nam nhân hô hấp không khí.

Chờ nam nhân hô hấp đủ rồi, thiếu niên lại lần nữa đè ép lên, dùng tiểu tao bức lặp lại mà cọ xát khuôn mặt anh tuấn: "Ân... Ân a... Tỷ phu, dùng sức hút... A... Thật thoải mái..."

Nam nhân không làm thiếu niên thất vọng, thực dùng sức mà hút một mồm to.

Hai người ở ngõ nhỏ chơi một giờ, nam nhân nắm tay thiếu niên trở về nhà.

Mẹ Lôi nhìn bọn họ nắm tay trở về, đôi mày nhíu lại, nàng rõ ràng cảm giác được nhi tử cùng tiểu thiếu niên có gian tình, một loại ái muội nói không nên.

Thiếu niên đối diện ánh mắt của mẹ Lôi liền chút sợ hãi, vội hướng trong lòng ngực nam nhân rụt rụt.

Lôi Minh cũng không tránh, trực tiếp ôm eo nhỏ thiếu niên, cảm giác như đang trắng trợn táo bạo hướng mẹ Lôi thừa nhận hai người bọn họ có quan hệ cấm kỵ.

Mẹ Lôi sống nhiều năm như thế, sớm đã hiểu rõ nhân sinh, lập tức liền nghi ngờ: "Ngươi cùng hắn..."

Lôi Minh không muốn cùng thiếu niên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ nữa, tuy rằng loại cảm giác này thực kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng chung quy không thể vậy mãi. Hắn cùng mẹ Lôi thẳng thắn: "Ta từ lúc xem mắt, coi trọng chính là Từ Nọa, không phải vì Từ Nhu, ta cưới Từ Nhu đều là vì đệ đệ nàng."

(tên đúng của đệ đệ là Từ Nọa nha)

Lời này của Lôi Minh vừa lúc bị Từ Nhu về đến nhà nghe được. Nàng không nghĩ tới mục đích nam nhân cùng nàng kết hôn lại là vì đệ đệ nàng.

Nhìn đệ đệ rúc vào trong lòng nam nhân, Từ Nhu khϊếp sợ mà che miệng, không nghĩ đây là thật sự.

Lôi Minh nghe được phía sau có động tĩnh, quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Từ Nhu đã trở lại.

Thấy tỷ tỷ đã trở lại, thiếu niên hoảng loạn muốn từ trong lòng ngực nam nhân đứng dậy. Nhưng tay nam nhân gắt gao giam cầm eo hắn, giãy giụa như thế nào cũng không được. Nam nhân tựa hồ muốn bất chấp tất cả.

Lúc sau toàn gia bọn họ ngồi trên sô pha, biểu tình trên mặt mỗi người đều không giống nhau. Mẹ Lôi là phẫn nộ, Lôi Minh là thản nhiên, Từ Nhu là khϊếp sợ, thiếu niên lại hổ thẹn cùng áy náy.

Lôi Minh làm trò trước mặt hai nữ nhân, trực tiếp đem thiếu niên kéo vào trong lòng mình.

Từ Nhu kỳ thật đã sớm đoán được nam nhân đối với đệ đệ có ý khác, nhưng nàng không thể tưởng được chính là đệ đệ lại cam tâm tình nguyện: "Nhu Nhu, ngươi thật sự thích hắn sao?"

Nếu đệ đệ thật tình muốn cùng nam nhân ở bên nhau, Từ Nhu chẳng những sẽ không phản đối, còn chúc phúc, chỉ cần đệ đệ cao hứng liền tốt cả.

Thiếu niên hiện tại tâm tình thực phức tạp, hắn cảm thấy chính mình thực có lỗi với tỷ tỷ, không biết nên đối mặt với tỷ tỷ như thế nào. Khi tỷ tỷ hỏi chuyện, hắn cúi đầu, khụt khịt xin lỗi: "Tỷ tỷ, thực xin lỗi... Thực xin lỗi..."

Thiếu niên thật sự không muốn cướp nam nhân của tỷ tỷ, đều là nam nhân đem hắn bức thật chặt, hắn không có biện pháp thoát thân, cuối cùng chính mình rơi vào. Hắn hiện tại đã không thể rời khỏi nam nhân, cho nên hắn chỉ có thể nói xin lỗi.
Từ Nhu trên mặt từ đầu chí cuối đều không có xuất hiện nét chán ghét hoặc là hận ý. Nàng vẫn luôn sắm vai trưởng tỷ ôn nhu, nhân vật này không dễ dàng thay đổi.

Nhìn đệ đệ khóc đến không thành tiếng, Từ Nhu chỉ cảm thấy đau lòng. Nàng giơ tay mềm nhẹ mà vuốt ve đầu đệ đệ: "Nhu Nhu đừng khóc, chỉ cần ngươi vui vẻ là được, tỷ tỷ sẽ không phản đối các ngươi."

Phản ứng của tỷ tỷ ở bên trong dự kiến của thiếu niên nhưng cũng làm hắn bất ngờ. Bởi vì tỷ tỷ quá mức ôn nhu, đối với hắn quá tốt, cho nên làm thiếu niên cảm thấy tự trách cùng áy náy gấp bội.

Tỷ tỷ tốt như vậy, còn hắn lại ti tiện như vậy. Hắn không xứng làm tỷ đệ. Mấy năm nay vẫn luôn là hắn liên lụy tỷ tỷ, bằng không tỷ tỷ đã sớm tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình. Hắn giờ phút này nên chìm sâu nơi đáy sông.
Thiếu niên khóc lớn hơn nữa, hắn hiện tại thật muốn lại đi nhảy sông một lần.

Từ Nhu không biết nên hống đệ đệ thế nào thì Lôi Minh đột nhiên liền tuôn ra một cái bí mật kinh thiên. Bất quá hắn là lặng lẽ nói bên tai thiếu niên, chỉ có thiếu niên nghe thấy: "Không cần thiết cảm thấy áy náy, tỷ tỷ ngươi cũng xuất quỹ, nàng có lựa chọn của mình."

Thiếu niên quả nhiên không khóc, quay đầu lại, ngốc ngốc nhìn chăm chú nam nhân.

Lôi Minh hiện tại còn phải ứng phó mẹ của hắn, cho nên không cùng thiếu niên giải thích nhiều.

Mẹ Lôi bên này là sắp điên rồi, nàng vẫn luôn chờ ôm tôn tử. Kết quả nhi tử lại thích một nam nhân, tôn tử nàng phải chờ khi nào mới có thể ôm.

Lôi Minh cùng nàng bảo đảm nói: "Mẹ, sang năm khẳng định có thể để ngươi bế tôn tử."

Mẹ Lôi trừng mắt nhìn tiểu thiếu niên trong lòng ngực nhi tử nói: "Ngươi không phải coi trọng nam nhân sao, đi đâu tìm cho ta cái tôn tử."
Lôi Minh nói cho nàng: "Nhu Nhu là song tính, có thể sinh nhi tử cho ta."

Mẹ Lôi nhíu mày một chút, nam nhân sinh tôn tử cho nàng, nói thật nàng rất bài xích, nhưng không có lựa chọn khác, chỉ có thể tiếp thu: "được, được, được. Ta mặc kệ các ngươi."

Mẹ Lôi không muốn tiếp tục ở đây nữa, trực tiếp bỏ chạy lấy người.

Từ Nhu cũng chính thức mà cùng Lôi Minh ly hôn.

Cùng ngày liền quyết định đi làm giấy chứng nhận ly hôn. Cuộc hôn nhân sớm không có kết quả cũng nên kết thúc rồi.