[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi

CHƯƠNG 8: LỜI ĐE DỌA TRÊN TƯỜNG

Nhắc đến hai dịp lễ trong năm mà học sinh Hogwarts mong chờ nhất phải kể đến tiệc đêm Halloween và vũ hội Giáng Sinh. Đó là đêm 31 tháng 11 đầy huyền ảo, trong khi các học sinh khác đang tụ họp ở Đại Sảnh Đường, thưởng thức món bánh bí ngô béo ngậy thì tôi và Flore lại đang nhởn nhơ dạo chơi ngoài sân trường. Không khí ấm cúng trong Đại Sảnh Đường thì thoải mái thật, nhưng chúng tôi lại không thích sự ồn ào và náo nhiệt ở nơi đó. Căn bệnh hen suyễn khiến cho tôi cảm thấy không khí bên trong thật ngột ngạt, nên Flore đề xuất chúng tôi có một chuyến đi dạo ngắn trước khi trở về phòng nghỉ ngơi. Rùng mình trước những cơn gió đầu mùa, tôi cố gắng nhét hai bàn tay thật chặt vào sâu trong túi áo chùng:[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 8: LỜI ĐE DỌA TRÊN TƯỜNG- Về thôi, Flore- Tôi rền rĩ- Ngoài này lạnh thật đấyyy~

Nhưng cô bạn ưa thích những chuyến phiêu vào lúc nửa đêm của tôi đâu chịu quay trở lại vào bên trong ngay. Chúng tôi mới ra ngoài được đâu đó khoảng 10 phút, nhưng tôi đã cảm thấy bàn tay mình lạnh cóng rồi.

- Mình vòng qua khu nhà kính một lượt rồi đi về, ha?- Flore nài nỉ tôi- Mình muốn đi qua ngó thử xem giáo sư Sprout có cần mình giúp gì với lũ Nhân Sâm không.

- Bồ nói dối tệ thật đó, Flore- Biết rằng giờ này tất cả các giáo sư đều đang tụ họp ở Đại Sảnh Đường, kể cả vị chủ nhiệm nghiêm khắc nhà Slytherin, tôi lè lưỡi chọc ghẹo cô nàng- Mình biết bồ cực kì yêu thích môn Thảo dược học mà, có phải nói thẳng ra sẽ dễ dàng hơn không?

- C-chủ yếu là mình dẫn bồ ra ngoài trời hít thở không khí trong lành thôi- Flore ngượng chín mặt vội vàng đổi chủ đề.

- Bồ không cần phải giấu giếm gì với tụi mình đâu- Tôi đưa tay ra và khoác lấy tay Flore, mỉm cười động viên cậu ấy.

- M-mình thích môn Thảo dược học- Giọng Flore bỗng run run khiến tôi khựng lại- Nhưng mình sợ bị so sánh với Longbottom hay Granger...

Flore bỏ dở câu nói. Chúng tôi cùng dừng lại, không bước tiếp nữa. Tay tôi vẫn nắm lấy tay cậu ấy. Ngoài trời tối quá nên tôi không nhìn rõ được mặt của Flore, chỉ thấy cậu ấy cúi gằm xuống. Không biết đó là một gương mặt chua chát hay buồn thảm nữa. Tôi nắm lấy tay cậu ấy chặt hơn:

- Nghe này, Flore, đôi lúc bồ nên lựa chọn việc "nghe" hay "không nghe" những lời bàn tán xung quanh bồ.

Tôi nhẹ nhàng an ủi Flore. Sức nặng của những lời đàm tiếu đúng là ghê gớm thật, chúng đã quật ngã cô bé mạnh mẽ của tôi. Trong mắt tôi trước giờ Flore vẫn luôn là một cô nàng tươi vui, nhí nhảnh, có phần lém lỉnh, liều lĩnh. Cậu ấy sở hữu rất nhiều những điểm sáng của một chú rắn nhỏ: thông minh có, xinh đẹp có, táo bạo có. Nhưng tôi biết, dù có mạnh mẽ và cứng rắn tới đâu, ai rồi cũng có những điểm yếu của riêng họ. "Yếu" ở đây không phải chỉ là những điều mà ta phải giấu đi vì ghét bỏ, mà "yếu" ở đây dường như chỉ để dành để được lộ ra với những người mà ta yêu thương, tin tưởng. Chính những điểm yếu đó mới là những thứ hoàn thiện nên con người chúng ta, tô đậm thêm cho "nhân tính" của con người, để biết rằng chúng ta không phải là những cỗ máy hoàn hảo.

- Chúng ta nên tôn trọng đam mê của bản thân, cũng như tôn trọng đam mê của mọi người- Tôi xoa nhẹ lưng Flore, cậu ấy ngả đầu vào vai tôi, hai vai rung lên nhè nhẹ. Tôi biết cậu ấy đang tủi thân dữ lắm- Việc bồ che giấu sở thích của bản thân để tránh những ồn ào thị phi là điều dễ hiểu, nhưng trước mặt tụi mình thì không cần thiết đâu.

Flore ngả đầu vào vai tôi cười lớn.

- Thật tình- Bồ ấy vừa cười vừa cố nén lại tiếng nấc- Sao lúc nào bồ cũng biết an ủi người khác vậy?

- Có thể coi đó là một tài năng thiên bẩm đi- Tôi nheo mắt cười, ôm chặt Flore hơn một chút- Giờ mình cùng đi qua khu Nhà kính nhé.

Flore lấy ống tay áo lau đi gương mặt tèm nhèm, mỉm cười gật đầu với tôi. Chúng tôi cùng nhau tay trong tay tiến về khu Nhà kính. Ánh đèn bên trong le lói, mập mờ nhìn không rõ các loại cây cối bên trong, nhưng Flore vẫn say sưa dí mũi vào sát lớp kính để tìm bằng được mấy chậu Nhân sâm ở. Tôi lơ đễnh đứng dựa vào tấm kính, quay mặt ra bên ngoài, thả mắt ra khoảng vườn rộng rãi phía trước, định bụng trong lúc chờ Flore dạo một vòng quanh khu nhà kính sẽ đếm xem rốt cuộc trong sân trường có bao nhiêu ngọn đèn. Tầm mắt tôi phóng ra thật xa, nán lại ở Hồ Đen một chút, rùng mình bởi sự tối tăm và lạnh lẽo ở nơi đó, rồi bỗng dừng lại ở một điểm sáng. Ánh sáng phát ra từ cây đũa đang giơ lên làm sáng bừng chiếc áo chùng viền đỏ, lấp lánh huy hiệu của nhà Gryffindor. Mái đầu đang cúi xuống quyển sách dày cộp cực kì chăm chú, bởi thế mà không nhận ra được sự có mặt hai đứa chúng tôi. Ẩn sau đám tóc mái đang rủ xuống lòa xòa là gương mặt sáng bừng từng chút từng chút thêm đăm chiêu theo từng lượt lật của trang sách. Một tay anh ấy giữ lấy quyển sách được đặt ngay ngắn trong lòng, tay còn lại chống hờ xuống nền cỏ. Tôi ngẩn ngơ. Thời gian như ngừng trôi. Không biết tôi đã đứng ở đó tận bao lâu, nhưng đến khi Flore xuất hiện trở lại, hớt hải kéo tôi về Đại Sảnh Đường thì tôi mới bừng tỉnh.[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 8: LỜI ĐE DỌA TRÊN TƯỜNG- Quay về thôi- Flore nói như muốn hụt hơi- Bồ không biết chuyện gì vừa xảy ra ngay bên trong trường đâu.
- Chuyện gì cơ?- Tôi nhíu mày. Tâm trí tôi dường như vẫn còn vương lại ở năm phút trước.

- Thật may là mình đã từ chối cái ý tưởng đi loanh quanh trong hành lang của bồ- Flore đáp lại tôi- Nếu không chúng ta có lẽ cũng hóa đá rồi.

- Cái gì cơ?- Tôi bất ngờ đến nỗi đứng sững lại- Ai đã bị hóa đá rồi?

- Đi thôi nào, ở ngoài này tối tăm như vậy, đáng sợ lắm- Flore vội vã kéo tôi đi tiếp- Không phải con người, mà là Bà Norris- con mèo của thầy Filch. Nó hóa đá rồi. Ngay chỗ nó nằm thẳng queo còn có một lời đe dọa được viết trên tường nữa. Giờ cả trường đang loạn lên vì chuyện này. Mình nghe được từ cuộc trò chuyện của giáo sư Sprout và thầy Dumbledore. Cả hai vừa qua khu nhà kính để thăm bọn Nhân Sâm, vì chỉ có chúng mới có thể giải được lời nguyền hóa đá kia.
- Đ- đáng sợ vậy- Tôi bỗng thấy sống lưng mình lành lạnh, ngoảnh mặt ra sau tìm kiếm điểm sáng lúc nãy, nhưng sân trường chỉ còn lại một khoảng tối om. Tôi ngập ngừng một chút, rồi cũng rảo bước đi tiếp.

Chúng tôi an toàn trở về trường. Tôi thoáng thấy Matheo Lopez chạy qua, dẫn theo tụi học sinh năm nhất của Gryffindor. Anh ta dùng phép Độn thổ từ ngoài sân vào trong sảnh hay sao mà đi nhanh dữ vậy? Tụi sư tử nhỏ mặt đứa nào đứa nấy xanh lè, tái mét, trong khi Matheo vẫn giữ được bình tĩnh trấn an nhà viên của mình. Bước vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin, tôi mường tượng một sự tĩnh lặng bao trùm bởi nỗi lo lắng, nhưng không, nơi đây vẫn ồn ào như thường nhật, tuyệt nhiên không có một gương mặt bồn chồn hay sợ hãi nào cả.[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 8: LỜI ĐE DỌA TRÊN TƯỜNGCamellia chạy vội tới chỗ tôi và Flore đang đứng ngơ ngác, đôi mắt cậu ấy đỏ hoe. Ôi trời, hôm nay là ngày gì mà khiến hai nhỏ bạn tôi đều phải rơi nước mắt thế này.
- Chuyện gì đã xảy ra vậy?- Tôi đưa tay lên day day thái dương đang đau nhức.

- Các cậu đây rồi, Merlin, sao lại chọn đúng ngày hôm nay để đi tản bộ chứ?- Camy trách móc chúng tôi.- Trở về phòng đi, rồi mình sẽ kể cho mấy bồ nghe. Mình không chịu nổi sự ồn ào này được nữa.

Camellia kéo tôi và Flore về phòng ngủ của 3 đứa. Flore nằm phịch ra giường, bên cạnh Camellia. Còn tôi chọn chiếc ghế bành ấm áp bên cạnh lò sưởi để tiện hơn bàn tay đang lạnh ngắt của mình.

- Tụi mình vừa tan tiệc Halloween và định trở về phòng như bình thường, nhưng khi băng qua một đoạn hành lang thì thấy nhóm của Harry Potter đang đứng đó, ngó trân trân lên con mèo của Thầy Filch. K- khủng khϊếp lắm. Nó bị treo ngược lên và nó đã hoá đá.

- Aishh, bỏ qua chi tiết về con mèo đó đi, mình chẳng có tí thiện cảm nào với nó cả. Nó chẳng khác gì con mắt thứ ba của thầy giám thị...- Flore càu nhàu.
- K-kể ra chỉ có con mèo thôi thì cũng không đáng sợ lắm, nhưng bên cạnh còn có một dòng chữ...

- Bồ có nhớ nó ghi gì không?- Flore ngồi bật dậy, hào hứng.

- M- Mình không...

- Chán bồ thật chứ.

- Mình có nghe qua- Tôi lên tiếng, tránh cho hai cô bạn của mình cãi cọ- Lúc nãy Malfoy chả sang sảng ờ ngoài phòng sinh hoạt còn gì, nghe mấy lần là thuộc.

- Là gì? - Flore sốt sắng.

- "Phòng chứa bí mật đã mở, kẻ thù của người Kế Vị hãy liệu hồn"- Tôi bình thản đáp lại.

Gương mặt của hai nhỏ bạn tôi tái mét khiến căn phòng nhanh chóng rơi vào tĩnh lặng.

- Gì vậy- Tôi ngáp dài, chán nản- Theo như những gì mình nghe ngóng được thì kẻ đang gây ra đám náo loạn kia không nhắm đến dân nhà Slytherin đâu, nên mấy bồ lo lắng cái gì chứ? Hay mình hiểu sai ở đâu?

Tôi ngước mắt lên nhìn Camellia, người chứng kiến toàn bộ sự việc, cậu ấy lắc đầu.
- Tốt, vậy đi ngủ thôi, cũng muộn rồi đấy, ngày mai chúng mình kín tiết luôn đóooo- Tôi vươn vai, ngồi dậy, định đi tắm một chút trước khi đi ngủ. Phía bê ngoài cũng yên ắng hơn rồi, chắc mọi người cũng đã bàn tán đủ, nên ai về phòng nấy rồi.

- Khoan đã- Camellia bỗng như sực nhớ ra điều gì đó, cậu ấy lục túi áo chùng lấy ra một lọ thuốc nhỏ và 1 gói kẹo.

- Gì đây, cho kẹo hay bị ghẹo à? Cậu đòi được kẹo của ai thế? - Flore đã lấy lại được tinh thần, hào hứng chọc ghẹo Camy.

- Thôi nào, đây là của anh Lorenzo đưa cho cậu đấy- Camellia đưa tôi lọ thuộc và cả túi kẹo.

- Của mình á?- Tôi ngạc nhiên, không phải vì lọ thuốc, mà là túi kẹo. Dường như trông nó quen quen, tôi đã từng thấy nó ở đâu rồi.

- Ừa, của bồ đó- Camellia đáp lại tôi- Nhanh chóng đi tắm rửa đi, muộn lắm rồi đó.
Bần thần mở nắp rương để lấy quần áo ngủ, tôi bất giác nhìn thấy một túi kẹo giống y hệt túi mà Camy vừa đưa cho tôi. Trong tim tôi có một thứ gì đó hình như vừa bừng tỉnh, ấm áp một cách lạ thường. Loại thuốc chữa bệnh hen suyễn này vốn rất đắng, nên hồi nhỏ tôi thường được anh trai lén thưởng cho một viên kẹo sau khi uống thuốc. Nhưng tôi cũng chẳng được ăn nhiều kẹo, bởi ba má đã sớm phát hiện ra và cấm Enzo không được cho tôi kẹo nữa, vì chúng không tốt cho cổ họng của tôi. Thời gian dần trôi qua, tôi cũng dần lớn lên, thuốc đối với tôi cũng không còn khó nuốt như trước nữa, cũng không cần phải có kẹo mới uống được. Chẳng hiểu sao, tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Tôi rùng mình đóng rương đánh " rầm " một tiếng, đứng phắt dậy, lấy tay quẹt vội mi mắt rồi đứng dậy đi thẳng. Chắc có lẽ thời tiết khắc nghiệt của mùa đông khiến con người ta trở nên mong manh hơn.