[Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi

CHƯƠNG 12: TRẮNG TAY, TÔI NGẢ BÀI (phần 1)

Tôi đã từng trách móc Flore khi cậu ấy sa vào những cuộc cá cược liên miên diễn ra trong phòng sinh hoạt chung của Slytherin, tôi cho rằng việc đặt cược vào một khả năng nào đó sẽ xảy ra hoặc không là vô nghĩa, chúng chỉ là một trò tiêu khiển tốn kém. Tôi không thích phải đánh đổi. Thế mà chính bản thân tôi đã dấn thân vào một trò chơi, và không những bỏ ra thật nhiều vốn, tính lấy lời, nhưng những thứ bản thân tôi nhận được sau cùng lại là chuỗi ngày triền miên đi dọn dẹp hậu quả.

Lần này là lần thứ ba tôi phải nằm trong bệnh thất trong suốt cả kỳ học này, và tôi không còn một lý do nào cả để ngăn cản Enzo gửi cú về cho má.

- Victoria Berkshire, em đã bị ngất trong phòng thay đồ mà nửa ngày sau khi em được mang xuống bệnh thất anh mới hay tin, giỏi thật đấy. Anh sẽ gửi cú về cho má vì anh cũng chẳng biết nên xử lý thế nào với em nữa.

Đó chính là câu nói cuối cùng mà Enzo ném lại cho tôi trước khi anh đùng đùng đóng cửa bệnh xá cái "Rầm" lại và thẳng tiến về phòng biên cho má một bức thư để thông báo về tình hình sức khỏe của tôi. Tôi vốn không phải một đứa trẻ quá khỏe mạnh, vì vậy ngay từ hồi bé ba má đã rất cẩn trọng trong việc chăm sóc và nuôi nấng tôi. Từ hồi còn nhỏ xíu, không chỉ có tôi mà cả Enzo cũng đã luôn được giáo dục phải đặt sự an nguy của bản thân lên hàng đầu, ngay trước cả những việc như học hành hay thành tích. Tôi đã thử đặt cược vào bản thân mình, nhưng cuối cùng tôi lại là người thua cược.

Triền miên hằng đêm thức khuya để làm nốt đống bài tập còn đang dang dở vì tôi phải cắt xén thời gian học tập của mình cho những buổi tập luyện của đội cổ vũ, kết quả mà tôi nhận được cũng chỉ là một điểm A môn Độc dược chứ không phải A+ như tôi vẫn hằng mong đợi. Người duy nhất đạt được điểm A+ trong đợt thi này là Draco Malfoy. Gì cơ chứ, vốn dĩ điểm A+ duy nhất này phải là của tôi, trước giờ tôi và cậu ấy luôn so kè nhau trong mỗi giờ học Độc dược. Và lần phát bài nào người nở nụ cười trên môi cũng là tôi, nhưng lần này lại khác. Sự khó tính của giáo sư Snape chưa bao giờ cho phép giáo sư để hai điểm Xuất sắc cho 2 học sinh ở cùng 1 lớp, bởi vậy, chỉ vì bất cẩn một chút mà tôi đành nhận điểm A thứ hai cùng với Hermione Granger. Tôi có bực tức và chán nản về chuyện điểm số, nhưng đó chưa phải là điều tệ nhất. Việc Pansy Parkinson bỗng nhiên gọi tôi và Camellia ở lại sau buổi tập để nói chuyện về việc tôi và Camy đã "cố tình làm nhụt chí thành viên của đội cổ vũ" cũng chưa thể khiến tâm trạng của tôi tệ hơn. Cậu ta nghe theo lời mách tội của cô bạn tóc vàng đô con- người đã nghe lén cuộc nói chuyện trên hành lang của ba đứa chúng tôi- mà chất vấn tôi và Camellia đã thông tin sai lệch, làm nhụt chí Flore, khiến cậu ấy nung náu tư tưởng về việc rời khỏi đội cổ vũ. Chúng tôi biết mình bị chơi xỏ, bị Parkinson chọn làm nơi để cậu ta trút giận, nhưng cũng không lên tiếng cãi lại làm gì. Camellia không lên tiếng, đó là bởi vì bản chất cậu ấy không muốn sân si cãi vã làm gì, còn tôi không lên tiếng, bởi vì kế hoạch của tôi là để Camellia có cơ hội được tỏa sáng trên sân cỏ.

Cả hai câu chuyện nêu trên vẫn chưa đủ khiến tâm trạng của tôi bị suy chuyển, bởi điều khiến tôi phiền não nhất chính là việc phải tranh giành suất cuối cùng để vào đội hình chính ra sân cổ vũ với Delphi Rosier. Delphi, không ai khác, chính là cô bạn có mái tóc trắng bạch kim tỏa sáng và nổi bật hệt như công tử nhà Malfoy, nhưng tính cách lại có phần khác biệt. Cả hai người họ đều có ý thức tự cao về dòng máu Thuần chủng, cũng thích nhìn người khác bằng một nửa con mắt giống nhau, nhưng trái ngược với Draco, bộ não tôi dường như không để tôi có ý định muốn tiếp cận với Delphi. [Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 12: TRẮNG TAY, TÔI NGẢ BÀI (phần 1)Buổi tập thứ bảy của đội cổ vũ, Pansy Parkinson gọi tôi và Delphi ra nói chuyện riêng vì hai người bọn tôi là những người "chậm học" nhất trong tất cả hơn chục thành viên của đội cổ vũ. Nhịp điệu của chúng tôi thỉnh thoảng hơi bất ổn một chút, động tác thực hiện cũng chưa được thuần thục và dứt khoát. Parkinson yêu cầu chúng tôi phải chăm chỉ luyện tập nhiều hơn. Gương mặt của Delphi bỗng trở nên trầm tư hơn sau khi nghe thấy góp ý của đội trưởng, cậu ta bất giác cắn môi, hai tay cầm băng cổ vũ cũng tự nhiên siết chặt lại. Để giải thích cho sự mong manh của Delphi thì cũng dễ hiểu thôi. Trước kia cậu ta rất được Parkinson chú tâm đến, nhất là sau vụ náo loạn với Draco trong phòng sinh hoạt chung, nhưng dạo gần đây dường như cậu ta bị Parkinson cho "thất sủng" rồi. Lý do thì đơn giản là bởi vì Parkinson chỉ cần hai thể loại người trong nhóm cậu ta: một là biết cách động chân động tay, như cậu bạn tóc vàng với ý định "lấy thịt đè người" được viết rõ rành rành trên trán kia và thể loại thứ hai là những người có khả năng làm tăng địa vị của cậu ta. Trước kia Delphi có thể làm được nhiệm vụ thứ hai, vì cậu ta cũng coi như là có mồm mép, nhưng bây giờ địa vị của Parkinson cần được củng cố bằng đội cổ vũ, nhưng tay chân Delphi thì lóng ngóng y như tôi, nên Parkinson chẳng mong đợi được gì từ cậu ta cả. Từ đó mà sinh ra ghét bỏ thôi.

Hiểu được câu chuyện đằng sau sự căng thẳng giữa 4 người bọn tôi: Parkinson, Rosier tôi và Camellia- người bất đắc dĩ bị gán cho nhiệm vụ kèm cặp hai đứa chậm tiến bọn tôi, tôi ngoan ngoãn ở lại sau giờ luyện tập mà không cằn nhằn gì cả. Delphi Rosier cũng chả hé răng câu nào, cậu ta chỉ mở miệng khi nào cần thiết, giả dụ như khi có đoạn nào chưa hiểu lắm muốn hỏi Camellia. Ròng rã được 2, 3 buổi như vậy, nhưng đến hôm kiểm tra, kết quả vẫn không được khả quan lắm, tôi và Delphi vẫn không có tiến bộ gì mấy. Parkinson định bụng loại cả hai đứa chúng tôi khỏi đội cổ vũ, nếu như biểu hiện của chúng tôi hôm tổng duyệt còn không đạt được kỳ vọng của cậu ta.

Hay tin, tôi không nhịn được mà vùi đầu vào vai Camellia, nước mắt cứ chực trào ra. Tôi tức cách hành xử của Pansy Parkinson thì ít, cái tôi tiếc ở đây là công sức luyện tập của tôi bỏ ra. Tôi hoàn toàn nghiêm túc khi đồng ý tham gia đội cổ vũ mà, tôi cũng muốn mình giành được cơ hội cùng Camellia xuất hiện trên sân cỏ, cổ vũ cho đội nhà chứ, vì vậy tôi đã cố gắng hết mình mà... [Reader x Matheo Riddle] My lighthouse- Ngọn hải đăng của tôi - CHƯƠNG 12: TRẮNG TAY, TÔI NGẢ BÀI (phần 1)Hai đứa chúng tôi ôm nhau lặng lẽ đứng một góc sân bóng. Camellia xoa lưng tôi nhè nhẹ. Mắt tôi nhòe nước, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn rõ một hình bóng cô độc đang ngồi xoa xoa chân ở đằng xa. Delphi Rosier. Cậu ta cũng vừa hay tin mình có thể bị loại khỏi đội cổ vũ, tôi đoán rằng hẳn tâm trạng của cậu ta cũng tệ chẳng kém gì tôi, nhưng khác với tôi, cậu ta ngồi một mình. Sau khi xoa bàn chân đau nhức vì bị bó trong đôi giày tập xong, cậu ta quơ đũa:
- Accio bông cổ vũ- Hai miếng bông cổ vũ đang nằm vương vãi bên cạnh bỗng bay lên lơ lửng trước mặt câu ta. Delphi mệt mỏi túm lấy chúng, cài lại dây giày rồi ngó xung quanh như thể kiếm ai đó.

Và đôi mắt cậu ấy dừng lại ở hai con koala đang đứng ôm nhau lạc lõng trên sân cỏ- ừ, đúng rồi đấy, là cậu ấy đang ngó trân trân hai chúng tôi. Camellia phát hiện ra ánh nhìn của Delphi trước, vì vậy cậu ấy vỗ vai tôi một chút rồi hai đứa buông nhau ra. Lúc ấy Delphi mới ngại ngùng tiến tới và hỏi Camellia xem cậu ấy có thể dạy lại cho cả hai đứa bọn tôi từng động tác không. Nhìn thấy dáng vẻ ham học của cậu ấy, bỗng chốc tôi cũng cảm thấy bản thân không nên buồn rầu nữa mà nên luyện tập thêm. Buổi sáng ngày hôm sau là ngày tổng duyệt rồi, chúng tôi chỉ còn cơ hội này thôi.
Chúng tôi luyện tập đến khi cả ba đứa đã mệt lả, trời cũng tối mù. Chúng tôi nằm la liệt trên sân cỏ, thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng nhưng hai bên thái dương lạnh toát. Nhưng ít nhất, chúng tôi cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều. Delphi biến đâu ra ba lon nước bí mát lạnh, cả ba chúng tôi cùng ngồi thành 1 vòng tròn và thưởng thức chúng.

- Ngày hôm nay cả 2 bồ đều đã làm rất tốt rồi, mai chỉ cần phát huy như này thôi- Camellia lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

- Cảm ơn cậu nhé- Không ngờ tới đúng không? Người lên tiếng tiếp theo lại là Delphi Rosier. Cậu ta lúng túng nói cảm ơn với Camellia, rồi quay sang tôi- Và cả cậu nữa.

- U-um, tôi sao?- Mặc dù đã tiếp xúc nhiều hơn với Delphi nhưng tôi vẫn chưa tháo được rào cản với cậu ta- Đừng nghĩ là nói vậy tôi sẽ nhường cậu đi tiếp nhé.
- Chắc chắn rồi, tôi không có ý đó- Delphi nhanh chóng đáp lại.

- Thôi nào, nếu được mình sẽ xin Parkinson nhận cả hai cậu vào, bởi vì chúng ta đã cố gắng hết mình mà. Thế nên đừng lo lắng gì vào ngày mai cả, hãy làm tốt như hôm nay là được- Camellia lên tiếng giảng hòa cho chúng tôi.

- Được rồi, được rồi, tụi mình không có ý định cãi nhau đâu- Tôi phì cười.

Không biết lúc đó Delphi Rosier có mỉm cười không, nhưng từ đó cái cách cậu ta nhìn tôi hình như có vẻ hơi khác. Tôi nghĩ có thể đó là một sự hiểu nhầm, vì buổi sáng hôm tổng duyệt, tôi bị ngất trong phòng thay đồ, vì vậy không thể tham gia diễn tập. Do đó, nghiễm nhiên, suất cuối cùng của đội cổ vũ thuộc về Delphi.

Bây giờ là đúng tròn một ngày sau khi tôi được Camellia và Flore khiêng từ phòng thay đồ của đội cổ vũ hỏa tốc xuống thẳng bệnh xá của bà Pomfrey. Camellia nằng nặc đòi đưa tôi xuống, khiến cậu ấy suýt chút nữa mà vào muộn buổi diễn tập. Còn Flore thì vì bận trông coi tôi nên cũng không thể chứng kiến được màn biểu diễn của Camellia. Cũng may là sau cùng Camellia và tiết mục biểu diễn cũng diễn ra thành công, nhưng việc đội cổ vũ nhà Slytherin có được các giáo sư công nhận và cho phép được xuất hiện vào buổi Quidditch tuần sau không thì vẫn đang được cân nhắc.
Nguyên do của việc "phải cân nhắc" đó không gì khác chính là tôi. Tôi đã từng là một thành viên trong đội cổ vũ, lại đúng đến hôm biểu diễn lăn đùng ra ốm như vậy khiến các giáo sư không thể không nghi ngờ đến mức độ ảnh hưởng của cường độ luyện tập trong đội cổ vũ đến các học sinh tham gia vào đội, chính vì vậy và giáo sư Dumbledore vẫn đang phân vân chưa ký vào đơn thành lập đội.

Người đen đủi nhất bây giờ cũng chính là tôi. Ván cược mà tôi đặt ra chính là trở thành 1 thành viên của đội cổ vũ mà không để việc luyện tập làm ảnh hưởng đến việc học tập và sức khỏe của bản thân, nhưng nhìn xem, rốt cuộc tôi không thể ghi danh trong đội cổ vũ, cũng không đạt được thành tích như mong muốn, và cuối cùng kết thúc hoành tráng trong bệnh xá. Chưa kể hết, tôi còn có thể phải đối diện thêm với cơn giận của anh Enzo và má nữa.
—------------------------------------------------------

Funfact: Nếu mng chưa biết, cá tính nhân vật Victoria là tui viết dựa trên tính cách của tui.

Chương này nhiều diễn biến lắm nên chia thành 2 phần cho dễ đọc nha, phần đầu còn có tên gọi khác là "Trắng tay" đó-, phần sau mới là "Ngả bài" nè.