[BHTT] [EDIT - HOÀN] Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 30: Khâu Dạng chính là bị cô ăn vạ

Một nụ hôn sâu có thể khiến người ta mê mẩn, hơn nữa đó là một bước cực kỳ quan trọng trong quá trình này, giống như xe đồ chơi dây cót, phải lên dây cót, mới có thể làm xe đồ chơi chạy được.

Thẩm Nịnh Nhược dùng hai tay chống đỡ thân thể để cho chính mình không nhanh ngã xuống như vậy.

Cô có thể nhìn thấy sự nỗ lực của Khâu Dạng ở trong mắt, hơn nữa cô cũng rất phối hợp, đầu cô bị ôm đến ngẩng lên và chấp nhận nụ hôn áp đảo của Khâu Dạng.

Khâu Dạng trong chốc lát cắn môi cô, có chút dùng sức, ngay lập tức sẽ tựa như an ủi mà liếʍ một liếʍ, ngay sau đó nàng lại một lần đem đầu lưỡi luồn vào khoang miệng Thẩm Nịnh Nhược.

Hai người dùng cùng một loại kem đánh răng, hương vị trong miệng giống nhau như đúc, đều mang theo hương bạc hà thơm mát.

Đầu ngón tay Khâu Dạng chậm rãi đặt nhẹ lên cằm Thẩm Nịnh Nhược, như thể đang soạn nhạc, có tiết tấu thuộc về riêng mình.

Nhịp tim Thẩm Nịnh Nhược cùng động tác này dần dần cùng một nhịp, cô cảm thấy chính mình đã bị thao túng, nhưng không bao lâu đầu ngón tay Khâu Dạng lại men theo cằm, sờ tới vành tai của Thẩm Nịnh Nhược mà vẽ ra đường viền của toàn bộ vành tai.

Cảm giác này làm Thẩm Nịnh Nhược cảm thấy chính mình như bị sốc điện 800 lần, cả người đều bị tê dại xâm chiếm.

Một phần tóc của Khâu Dạng lại rơi xuống, Thẩm Nịnh Nhược vẫn cứ cảm thấy có chút ngứa, nhưng cô không thừa tay để gạt sang một bên, hơn nữa cô cũng không còn sức lực.

Khâu Dạng là rất muốn làm xong sớm một chút, nụ hôn này không kéo dài bao lâu, vì vậy Khâu Dạng đem đầu cúi xuống một chút, dùng chóp mũi cọ cọ vào cằm Thẩm Nịnh Nhược, sau đó không chút do dự đặt môi mình lên đó, qua vài giây, chậm rãi đi xuống, thậm chí còn thè ra một phần đầu lưỡi, tinh tế liếʍ láp chiếc cổ thon dài Thẩm Nịnh Nhược.

Thẩm Nịnh Nhược cầm lòng không được mà trượt trượt yết hầu, cô cảm giác đã không khống chế được nữa, nhưng vẫn kiên trì không cho mình gục xuống.

Bầu không khí liên tục nóng lên, và một cú chạm ngẫu nhiên cũng có thể kích hoạt chuông báo động, vang lên không ngừng, đầu ngón tay cùng đầu lưỡi Khâu Dạng đi đến đâu đều khiến cho Thẩm Nịnh Nhược rùng mình đến đó.

Thẩm Nịnh Nhược mặc chính là áo ngủ tơ lụa, cúc áo có mấy cái, Khâu Dạng lại ngược lại hôn lên môi cô, vừa mυ"ŧ lại vừa cắn, nhưng đôi tay bắt đầu không an phận nhẹ nhàng mà cởi cúc áo cô ra.

Chờ cởi cúc áo xong rồi, Khâu Dạng lại không vội dùng tay cởi đi.

Lòng bàn tay nàng dán vào da thịt mịn màng của Thẩm Nịnh Nhược, từng chút từng chút mà vuốt ve, theo sau môi nàng di chuyển xuống, cầm lấy cổ áo đã cởi bỏ cúc áo của Thẩm Nịnh Nhược kéo xuống một bên.

Động tác như vậy nàng làm hai lần, nhưng bởi vì lòng bàn tay Thẩm Nịnh Nhược còn chống đỡ thân thể nên quần áo cũng sẽ không rơi xuống mà còn treo ở trên người Thẩm Nịnh Nhược.

"Thẩm Nịnh Nhược......" giọng Khâu Dạng rất thấp, nhưng hô một tiếng liền không nói gì nữa, nàng rút chân mình đang đứng ở trên mặt đất lên.

Thẩm Nịnh Nhược dáng người rất đẹp, muốn cái gì có cái đó.

Khâu Dạng chớp hạ đôi mắt, dựa vào ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, nàng nhìn thấy trước mặt mình là một bức họa phong cảnh tuyệt đẹp.

Có hai vệt vẩy mực quan trọng trong bức họa này, chúng đặc biệt rõ ràng khi xem trên giấy mỏng.

Khâu Dạng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng vẫn là khó tránh khỏi động yết hầu, rồi sau đó nâng tay tay lên, dùng đầu ngón tay đi chạm vào một chỗ.
Thân thể Thẩm Nịnh Nhược ngay lập tức có phản ứng, sau khi cô rụt người lại, Khâu Dạng lại đem đầu hướng về trước, cho đến khi khoảng cách tới vị trí của Thẩm Nịnh Nhược chỉ có một centimet, nàng mới ngừng lại.

Nàng mím môi, nhẹ nhàng mà thổi nhẹ vào chỗ đậm màu mực ấy.

Hơi thở này mang theo chút lạnh lẽo, Thẩm Nịnh Nhược khó khăn mà nuốt nước bọt, cô cảm thấy mình có khả năng sắp xong đời rồi.

Vốn dĩ cùng Khâu Dạng tiếp tục hôn liền dễ dàng có phản ứng, hiện tại Khâu Dạng làm như vậy, cô hoàn toàn không thể chống cự.

Nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, bởi vì trong giây tiếp theo, có một chỗ đã bị khoang miệng ấm áp vây quanh.

Thẩm Nịnh Nhược hoàn toàn mất đi sức lực, nửa thân trên ngả về phía sau, Khâu Dạng theo động tác của Thẩm Nịnh Nhược mà đè ép cô dưới thân.
Đầu lưỡi Khâu Dạng rất linh hoạt, đầu ngón tay cũng không nhàn rỗi mà châm lửa khắp nơi.

Thẩm Nịnh Nhược nắm lấy ga trải giường, đại não đang vào trạng thái ngừng hoạt động.

Cái ghế sô pha đơn chung quy vẫn cần dùng tới, Khâu Dạng thật sự rất sợ Thẩm Nịnh Nhược quỵt nợ, bởi vậy nàng càng thêm dụng tâm đem cả bức họa đều thu hết vào mắt Khâu Dạng.

Đầu Thẩm Nịnh Nhược lại ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế sô pha, chiếc cổ mảnh khảnh lộ ra dưới ánh đèn mơ hồ.

Thẩm Nịnh Nhược hiển nhiên có chút chịu không được nữa, cô không khỏi đem miệng hơi hơi mở ra, vùi đầu Khâu Dạng trong nháy mắt kia, một tiếng than nhẹ từ trong cổ họng phát ra, tại đây chỉ có tiếng thở dốc ban đêm hết sức êm tai.

Khâu Dạng không bỏ qua cơ hội này, nàng đem bàn tay nhàn rỗicòn lại hướng lên trên, nhẹ vỗ về cánh môi Thẩm Nịnh Nhược, sau đó đưa ngón trỏ vào bên trong, hòa với đầu lưỡi của Thẩm Nịnh Nhược.
"Tiểu Dương......" Thẩm Nịnh Nhược hàm hồ mà kêu Khâu Dạng.

Khâu Dạng phân tâm mà dùng giọng mũi lên tiếng: "Hử?"

Thẩm Nịnh Nhược lại không nói gì, chỉ là cắn ngón tay Khâu Dạng, nhưng là như vậy chỉ biết tăng thêm phản ứng, tiếng kêu bị tách mở ra và phân tán ở một góc phòng.

Tới lúc kết thúc rồi, Thẩm Nịnh Nhược nửa phần sức lực cũng không còn, cô không biết đã qua bao lâu. Quần áo ngủ của Khâu Dạng vẫn còn mặc trên người, nàng rất có tinh thần phục vụ, bế Thẩm Nịnh Nhưowjc đi thẳng đến bên mép giường.

"Muốn đi tắm lần nữa không?" Khâu Dạng ôn nhu hỏi.

Thẩm Nịnh Nhược đưa tay đặt lên trán, cô đêm nay bị Khâu Dạng "ăn" vài lần, thân thể đến bây giờ còn chưa khôi phục đến trạng thái bình thường , vẫn còn có một chút run rẩy.

Nghe thấy Khâu Dạng hỏi như vậy, giọng nói cô hơi khàn, vẫn là trả lời một câu: "Để lát nữa đi."
"Được." Khâu Dạng dừng lại, "Tôi đi vào toilet."

"Có cần tôi......" Thẩm Nịnh Nhược còn chưa nói xong, đã bị Khâu Dạng chặn lại.

"Không cần."

"Nếu như chị giúp tôi, đêm nay coi như tôi đến đây vô ích rồi."

"Tôi là tới trả nợ, không phải tới để thiếu nợ."

Giọng nói Khâu Dạng không cao, còn có chút trầm thấp.

Đáp án này nằm trong dự liệu của Thẩm Nịnh Nhược, đây cũng là nguyên nhân tối nay cô không định nắm thế chủ động.

Cô phải để Khâu Dạng buông bỏ phòng bị, sau đó mới tiếp tục kế hoạch của mình được.

Khâu Dạng trước khi vào phòng tắm, còn từ vali hành lý lấy ra một bộ đồ lót, Thẩm Nịnh Nhược đem tất cả đều xem ở trong mắt.

Cửa phòng tắm đóng lại, không bao lâu liền có tiếng nước chảy nghịch ngợm mà từ kẹt cửa chạy ra ngoài, Thẩm Nịnh Nhược hoãn đến không sai biệt lắm, mới lấy di động nhìn thoáng qua thời gian.
Lúc bắt đầu là 8 giờ, hiện tại đã là 9 giờ. Làm suốt một giờ.

Thẩm Nịnh Nhược:......

Quả thật là bắt đầu sớm một chút sẽ kết thúc sớm một chút.

Khâu Dạng tắm rửa xong đi ra, sự bồn chồn tan đi không ít, cảm giác khó chịu cũng cơ hồ đã không còn.

Nàng trầm mặc mà kéo chăn ra chui đi vào, không cùng Thẩm Nịnh Nhược có chút giao lưu nào.

Thẩm Nịnh Nhược nhìn nàng một cái, nhấp môi ăn ý mà cũng không nói chuyện, cô cũng đứng dậy đi tắm rửa.

Sau khi ra tới phát hiện Khâu Dạng hơi thở đều đều chắc là ngủ rồi.

Thẩm Nịnh Nhược khóe miệng cong một chút, nhấc chăn lên, nhẹ nhàng mà nằm một bên, cô đối diện với Khâu Dạng, nhưng không làm gì cả, nhắm mắt lại chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Là một đêm mỏi mệt nhưng cũng rất vui sướиɠ.

Đồng hồ báo thức của Khâu Dạng vang lên lúc 7 giờ 50 phút, hiện tại vẫn là thời gian làm việc, nàng còn phải đi làm.
Nhưng nhờ có Thẩm Nịnh Nhược, nàng tối hôm qua ngủ rất sớm, hơn nữa giấc ngủ này rất khá.

Thẩm Nịnh Nhược qua vài phút cũng tỉnh, mở mắt đầu tiên thấy chính là Khâu Dạng đứng ở bên vali hành lý mặc quần áo, chỉ là một bóng dáng, nhưng trong nháy mắt cô liền tỉnh táo lại.

Khâu Dạng không chú ý tới cô, chính mình đi rửa mặt trước, Thẩm Nịnh Nhược nhìn Khâu Dạng biến mất trong tầm nhìn của mình, mới thỏa mãn mà than một tiếng rồi đứng dậy thay quần áo.

Khâu Dạng rửa mặt xong lại trang điểm nhẹ nhàng mới từ phòng tắm ra tới, Thẩm Nịnh Nhược tựa lưng vào tường, thấy nàng ra tới cười cười, chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Khâu Dạng gật đầu, trên mặt không có gì biểu tình, "Tôi phải đi làm."

"Được."

"Có muốn tôi đưa em đi không?."

Câu trả lời nhận được đương nhiên là một lời từ chối: "Không được."
Khâu Dạng dừng một chút: "Nếu chị đưa tôi đi làm thì chị sẽ không kịp đến công ty."

Khâu Dạng cũng biết công ty Vạn Danh và công ty Kỳ Diệu khoảng cách rất xa, lái xe liền yêu cầu nửa giờ.

"Vậy được." Thẩm Nịnh Nhược không có kiên trì, "Tôi đi rửa mặt."

Khâu Dạng nhìn cô, há miệng thở dốc, lại nói: "Đã xong một lần nợ, còn có ba lần nữa."

"Tôi cũng không nhớ kỹ đến vậy."

"Tôi là loại người sẽ chơi xấu người ta sao?"

Khâu Dạng không trả lời, nàng cảm thấy đúng như vậy, nhưng hiển nhiên không thích hợp nói ra, nàng dời đi ánh mắt chính mình, nhấc chân vòng qua Thẩm Nịnh Nhược tới trước mặt vali hành lý màu lục ánh huỳnh quang.

Thẩm Nịnh Nhược vào phòng tắm, lúc đang đánh răng, nghe thấy được bên ngoài tiếng kéo vali hành lý, và tiếng đóng cửa "rầm" trong vòng hai giây.
Khâu Dạng đi làm trước cô một bước, Thẩm Nịnh Nhược nhìn mình trong gương, lông mi thấp thấp, mới phun bọt kem đánh răng trong miệng ra.

Chơi xấu không phải không có khả năng, Khâu Dạng chính là bị cô ăn vạ.