[BHTT] [EDIT - HOÀN] Hãy Đẩy Thuyền Tôi Với Tổng Giám Đi - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 37: Cậu đền eo cho tôi

Có đôi khi Khâu Dạng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược đối với ranh giới giữa các nàng không phân chia rõ ràng đến như vậy, thậm chí còn có chút mơ hồ.

Đặc biệt là hai ngày này.

Thẩm Nịnh Nhược nói với nàng: "Chị không yên tâm, chị tới đón em."

Thẩm Nịnh Nhược lại nói với nàng: "Dù sao Tiểu Dương của chúng ta ngoan ngoãn như vậy."

Tuy rằng cảm giác được quan tâm rất tốt và ấm lòng, nhưng đồng thời cũng làm Khâu Dạng có chút sợ hãi và bất an, nàng cảm thấy sự tình phát triển vượt qua mong muốn của mình.

Thẩm Nịnh Nhược bảo nàng trả nợ, Khâu Dạng không cảm thấy có gì, lúc trước các nàng mới gặp nhau nửa ngày liền đã phát sinh quan hệ, về sau vẫn luôn dính dáng đến nhau, hiện tại không biết khi nào mới có thể hoàn toàn đoạn tuyệt sạch sẽ, tiếp xúc thân thể là thực chất cũng không làm nàng nghĩ nhiều, hơn nữa nàng còn tận lực phối hợp.

Thẩm Nịnh Nhược lại nói nhớ nàng, Khâu Dạng cũng cảm thấy vẫn ổn, bởi vì đời sống tìиɧ ɖu͙© giữa các nàng rất hài hòa, theo quan điểm của nàng mà nói, phân tưởng niệm này trộn lẫn quá nhiều yếu tố, cuối cùng nàng cũng sẽ nhớ tới Thẩm Nịnh Nhược, nhớ tới những nụ hôn cùng Thẩm Nịnh Nhược cùng những tư thế khác nhau, còn có những tiếng thở dốc bị kiềm chế ban đêm.

Nhưng nàng không nghĩ tới ở trong thế giới hiện thực cùng Thẩm Nịnh Nhược cũng là "Chúng ta", càng không nghĩ tới Thẩm Nịnh Nhược sẽ nói "Tiểu Dương của chúng ta".

Cái xưng hô Tiểu Dương này Khâu Dạng đã sớm quen rồi, trên thế giới này cũng chỉ có Thẩm Nịnh Nhược gọi nàng như vậy, ban đầu có chút không thích ứng, nhưng hiện tại đã qua được hai tuần.

Nhưng việc thêm "Tiểu Dương của chúng ta", lại mang đến cảm giác khó hiểu về cảnh núi tuyết sụp đổ và sóng dữ ập đến, làm Khâu Dạng có chút không biết đáp lại như thế nào.

Cái xưng hô phàm này là người có tai nghe đều sẽ cảm thấy trong đó có một ý nghĩa chiều chuộng đặc biệt, giống như có người thổi một hơi tới tai mình.

Có chút ngứa, làm Khâu Dạng muốn co người sang một bên.

Loại cảm giác này thật sự là quá mới mẻ.

Kỳ thật Khâu Dạng đã từng nghe Việt Sở nói qua "Dạng Dạng của chúng ta", khi đó nàng liền cảm thấy xưng hô như vậy, vô cùng khiến người ta an tâm, bởi vì thật giống như là đem người cùng mình trói định ở cùng nhau.

Nhưng hiện giờ nghe Thẩm Nịnh Nhược nói như vậy, Khâu Dạng càng cảm thấy không giống nhau.

Nàng không rõ ý nghĩ của chính mình, trong đầu nàng có ba bản sao nhỏ xíu nhảy ra.

Người thứ nhất nói: "Thẩm Nịnh Nhược chỉ muốn làm bạn với ngươi thôi."

Người thứ hai nói: "Thẩm Nịnh Nhược cái gì cũng không biết, cô ấy không có suy nghĩ gì khác."

Người thứ ba nói: "Ta cảm thấy có điểm nguy hiểm, cách cô ấy ra xa một chút."

Ba bản sao nhỏ xíu ríu rít, ồn ào nhốn nháo, ở trong đầu Khâu Dạng đã xảy ra một trận đại chiến, cuối cùng không ai thắng cũng không ai thua.

Khâu Dạng lại càng thêm mê mang.

"Đúng vậy." nhưng Khâu Dạng vẫn muốn trả lời vấn đề của Thẩm Nịnh Nhược, mặc dù nàng hiện tại không quá tin rằng mình sẽ may mắn như Thẩm Nịnh Nhược đã nói.

Rốt cuộc nàng trước kia cảm thấy gặp được Đào Tư Nhàn là việc may mắn nhất trên thế giới, ai có thể nghĩ đến "một cú quay xe" nghiêm trọng đến như thế.

Thẩm Nịnh Nhược thu lại suy nghĩ, không tiếp tục nói về vấn đề này nữa: "Chị đưa em trở về, đoán không chừng mèo nhà em đang đói, đang chờ em ở nhà."

Khâu Dạng làm theo lời cô và gật đầu: "Hiện tại đã đến giờ cơm của nó."
Ngay sau đó, suốt quãng đường đi không ai nói gì, bầu không khí bên trong xe cứ như vậy lặng im đi hẳn, nhưng dường như một số cảm xúc khác cũng từ từ lớn lên, không biết khi nào mới có thể mọc rễ nảy mầm.

Thời gian không còn sớm, trên đường không có nhiều xe cộ và người đi bộ, các nàng cũng không cần đi qua trung tâm thành phố nên quãng đường vốn dĩ mất nửa tiếng cuối cùng chỉ mất khoảng 20 phút.

Khâu Dạng xách theo chiếc túi Triệu Minh Phân cho xuống xe, trước khi đóng cửa xe, nàng nói với Thẩm Nịnh Nhược một câu: "Chúc ngủ ngon."

Thẩm Nịnh Nhược nhìn về phía nàng cười cười: "Mau tắm rửa rồi ngủ đi."

Nói xong liền dẫm chân ga, một chút do dự đều không có, không bao lâu bóng xe đã biến mất ở khúc cua, cho đến khi nàng không còn nhìn thấy nữa.

Khâu Dạng trong lòng có chút thất vọng, nàng cảm thấy Thẩm Nịnh Nhược có chút khác thường, nhưng lại không thể nói cụ thể.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn Thẩm Nịnh Nhược là một người rất tốt.

Khâu Dạng không phải phát thẻ người tốt cho Thẩm Nịnh Nhược, nàng là thiệt tình cảm thấy như vậy, mặc dù thân là tổng giám của công ty lớn Thẩm Nịnh Nhược lại lén chơi xấu nàng, xảo trá lại còn ăn vạ nữa.

Nhưng Khâu Dạng có thể cảm nhận được sự quan tâm Thẩm Nịnh Nhược đối với mình là thật, không hề giả dối.

Nhưng tại sao?

Bởi vì các nàng diễm ngộ ở Tây Thành sao?

Bởi vì các nàng cho nhau biết thân thể đối phương sao?

Khâu Dạng nghĩ không rõ ràng lắm, trước khi vào phòng tắm tắm rửa, nàng vạch áo ngủ ra một chút, rồi sau đó soi gương, thấy vết dâu tây mà Thẩm Nịnh Nhược đã để lại trên người mình vào đêm trước khi nàng và Thẩm Nịnh Nhược chia tay ở Tây thành đã biến mất, một chút dấu vết cũng không hề có.
Nàng không thể nói tâm tình hiện tại của mình như thế nào, chỉ là nhìn chằm chằm vào chỗ đó thất thần hai giây, rồi sau đó đứng dưới vòi hoa sen.

Thẩm Nịnh Nhược cũng không nói được chính mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, nhưng trong lòng bực bội từng chút từng chút chồng chất lên, như thể nó sẽ khiến đầu và ngực cô nổ tung.

Đêm nay cô muốn vượt rào với Khâu Dạng, có lời nói không thích hợp nói với Khâu Dạng, nhưng cô chỉ nói như vậy.

Suy đến cùng, vẫn là bởi vì nghĩ tới tối hôm qua khi nhận được điện thoại Khâu Dạng, giọng mũi hơi đặc sệt đó khiến trái tim Thẩm Nịnh Nhược có chút giật giật.

Nhưng vào lúc này, Thẩm Nịnh Nhược nhìn căn phòng khách trống rỗng và không có sức sống, và từ từ thở ra một luồng không khí.

Sắp không được gặp Khâu Dạng trong một tuần.
Đúng lúc, để dành thời gian này để bình tĩnh lại.

Hai người họ đã đạt được thỏa thuận, thời gian một tuần hoàn toàn có thể coi như thời kỳ bình tĩnh.

Khâu Dạng 1 giờ rưỡi đã ra ngoài, nàng không quên cuộc hẹn với Việt Sở, hơn nữa xem đến tương đối long trọng, trang điểm cho chính mình thoạt nhìn hiện thành thục một chút trang dung, không biết có thể làm Việt Sở cảm thấy nàng mấy năm nay trưởng thành lên không ít.

Đã qua giờ ăn cơm nhưng khách hàng của nhà hàng Tân Hào vẫn còn đông người, lúc Khâu Dạng tới, Việt Sở vừa mới ngồi xuống được vài phút, đang dán mắt vào cuốn thực đơn.

Khâu Dạng nhìn thấy Việt Sở từ xa giữa rất nhiều người trên bàn, nguyên nhân rất đơn giản, trước giờ Việt Sở vẫn luôn loá mắt như vậy.

Giống như mặt trời trên thế gian, đi đến chỗ nào cũng trở thành tiêu điểm, Khâu Dạng liền bắt giữ vài ánh mắt của người xa lạ, bọn họ đều thỉnh thoảng lại nhìn phía Việt Sở.
Mà Việt Sở chỉ nhìn thấy nàng, hơn nữa vẫy vẫy tay với nàng, ý mừng biểu hiện thật sự trực tiếp: "Dạng Dạng."

Khâu Dạng mỉm cười, nhấc chân đi qua đó, ngồi xuống đối diện Việt Sở: "Việt học tỷ."

"Sáu bảy năm rồi không gặp, Dạng Dạng của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp ." Việt Sở cố gắng không để bầu không khí trở nên khó xử lúc đầu, bắt đầu chủ đề từ bên ngoài.

Khâu Dạng nghe "Dạng Dạng của chúng ta" cái xưng hô này, giữa mày nàng không khỏi nhảy một chút, lại nhớ tới tối hôm qua Thẩm Nịnh Nhược xưng hô với nàng.

Nhưng Việt Sở gọi nàng như vậy, nàng sẽ không cảm thấy bất kỳ ảo giác nào rằng nhịp tim của mình đập loạn xạ.

"Việt học tỷ, chị đừng trêu em nữa." Khâu Dạng trả lời một câu, "Em cảm thấy chị hiện tại thật sự như đang phát quang vậy."
Việt Sở vẫy vẫy tay: "Em khoa trương thật đấy, Dạng Dạng."

Cô ấy nói xong liền đưa thực đơn tới trước mặt Khâu Dạng: "Em xem có muốn ăn gì không?."

Nhà hàng Tân Hào đồ ăn không tính là đắt, ở mức bình dân, hương vị cũng không tệ nên nhiều người tìm đến là chuyện bình thường.

Khâu Dạng không khách khí, nói ba món ăn đặc trưng ở đây, liền nhìn về phía Việt Sở: "Việt học tỷ, chị đã lâu không trở về, để em gọi món đi."

Việt Sở không ngăn cản: "Được."

Bốn phía ồn ào, các loại thanh âm đều có, Việt Sở có chút khẩn trương mà nắm chặt tay đặt ở trên đùi, quan tâm hỏi câu: "Gần đây thế nào?"

"Vẫn ổn." Khâu Dạng nhẹ nhàng bâng quơ, cũng không có ý định che giấu, "Mới vừa chia tay người yêu, là chuyện lớn nhất tháng này."

Việt Sở có chút bất ngờ: "Chính là cô gái lúc trước em đăng trên vòng bạn bè sao?"
"Chị nghe nói tình cảm của hai người khá tốt, sao lại chia tay rồi?"

Đối với chuyện Khâu Dạng thích nữ nhân, lúc trước Việt Sở ở Kinh Thành kỳ thật có hơi sốc, nhưng tốc độ tiếp nhận của cô ấy rất mau, còn like ảnh chụp chung của Khâu Dạng cùng bạn gái.

"Chỉ là......" Khâu Dạng miệng trương trương, nàng rất muốn nói thật, nhưng sợ Việt Sở lo lắng quá độ, bởi vậy cười cho qua chuyện, "Rất bình thường."

"Người ta yêu đương nhiều như vậy, rất nhiều cặp sẽ chia tay, vậy vì cái gì mà em không thể."

"Em a......"

Hai người đã nhiều năm như vậy không gặp, Việt Sở trong lòng tự trách cùng áy náy vẫn chưa tiêu tan, nhưng cũng không trở ngại đến đoạn sau hai người đều buông ra rất nhiều.

Vừa mới bắt đầu còn có chút câu nệ, nhưng khi nói về những chuyện ở trường đại học, khoảng cách được kéo gần không ít.
"Đúng rồi, chị." Khâu Dạng đều trực tiếp đổi xưng hô, "Vậy chị nộp sơ yếu lý lịch chưa??"

"Vẫn chưa."

"Gần đây có chút việc riêng cần xử lý."

Khâu Dạng lòng hiếu kỳ không nặng, nghe thấy Việt Sở nói như vậy, cũng không tiếp tục hỏi, nhưng nàng không nghĩ tới Việt Sở sẽ tự mình giải thích: "Là chuyện của chị và người đó."

"Tối hôm qua chị cùng người đó đã gặp nhau, bọn chị đều được mời tham gia một buổi tụ họp."

"Nhưng không nghĩ qua nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn chưa nguôi giận, vẫn xem chị không vừa mắt như vậy."

Khâu Dạng nghe không hiểu cảm thấy quất quất khí, nhưng nàng cũng không hỏi, đối với Việt Sở lúc trước thích nam hay nữ, nhiều năm như vậy, nàng kỳ thật cũng không biết.

Vì thế nàng chỉ là hỏi: "Vậy bây giờ phải làm sao a?"

"Cái gì bây giờ làm sao?"
"Quan hệ của hai người cần phải hòa hoãn." Khâu Dạng mày hơi hơi nhăn lại.

Việt Sở vẻ mặt ngẩn ra, nghĩ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, có chút cuống quýt mà chuyển sang chủ đề khác: "Dạng Dạng, công việc có vừa lòng sao?"

Khâu Dạng không thấy cô ấy hoảng loạn chút nào, phối hợp gật đầu: "Cũng không tệ lắm."

Nhưng trên thực tế chỉ có Việt Sở biết, trải qua tối hôm qua, chẳng những quan hệ giữa cô ấy và người đó không hề hòa hoãn, thậm chí còn buổi chiều trước khi rời đi, đối phương còn ném gối rồi đỡ eo chính mình mắng cô ấy: "Mẹ kiếp! Họ Việt kia! Cậu đền eo cho tôi!"