[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 16

Ngạc nhiên không, vui không, không biết.

Nhưng chắc chắc doạ cô hết hồn.

Sau khi chuẩn bị tốt tâm lý, Ngu Thư Hân lại mở cửa ra.

Vương Hạc Đệ vẫn duy trì tư thế vừa rồi, lười biếng dựa vào khung cửa, thấy cửa mở ra, đầu cũng không ngẩng lên, một tay cầm điện thoại di động dùng ngón cái nhập gì đó trên bàn phím.

"Anh Vương không vào sao?" Ngu Thư Hân chủ động mở miệng.

"Tôi đang bảo trợ lý Trần xem giúp tôi," Cuối cùng, Vương Hạc Đệ ngước mắt lên, liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt, "Trên diễn đàn liệu có xuất hiện bài viết kiểu như 'Vương nhị thiếu bị từ chối, quan hệ yêu đương sắp tan vỡ' không"

Đây là đang đe doạ cô?

Đây đúng là đang đe doạ cô đấy hả?

Đối với người người đàn ông bụng đầy tâm cơ này, Ngu Thư Hân không có cách nào, vì vậy cô hạ giọng, mềm mỏng nói: "Xin lỗi... Vừa rồi là tôi chưa kịp phản ứng, anh Vương vẫn nên vào trong xem lại đi."

Vương Hạc Đệ: "Không."

"......"

Đây chắc chắn là đang đe doạ.

Kinh nghiệm từng trải qua nhiều lần như này, Ngu Thư Hân đã thành thạo kỹ xảo đàm phán với Vương Hạc Đệ: "Tôi hiểu, liệu anh có muốn tăng giá ——"

"Không cần phiền phức như vậy." Vương Hạc Đệ cười, cất điện thoại di động, sau đó cúi người nhìn vào mắt cô, chậm rãi phun ra hai chữ, "Cầu xin tôi đi."

".....?"

Vị Vương tiểu thiếu gia này sao còn không dựa theo thói quen ra bài vậy.

Ngu Thư Hân cảm thấy, nếu theo phong cách lúc trước của mình, lúc này sẽ rất có khí thế đuổi người này đi, sau đó đóng sập cửa trước mặt anh ta.

Nhưng khí thế không thể mài ra ăn được.

Vị tổ tông trước mặt này là mình táng gia bại sản dùng tiền mua về, đối với 527.000 nhân dân tệ trước mặt, khí thế không đáng một đồng.

Nghĩ vậy, Ngu Thư Hân cắn răng, chuẩn bị nhanh chóng nói ra câu đó. Nhưng khi ngước mắt lên, đối với đôi mắt hoa đào hơi nhếch lên của Vương Hạc Đệ, trong nháy mắt khiến cô nuốt hết lời chuẩn bị nói.

Thật khó nói mà.

Nhiều năm như vậy, Ngu Thư Hân từ trước đến nay đều là người chủ động rơi vào thế yếu, tuy biết chỉ là một câu đùa giỡn, nhưng vẫn khiến cô khó mà mở miệng.

Cô rũ mắt xuống, hơi nghiêng đầu, không lập tức nói ra.

Sau một hồi im lặng, mặc dù Ngu Thư Hân không nhìn về hướng Vương Hạc Đệ, nhưng vẫn có thể liếc mắt tới, đứng thẳng người, lùi về phía sau một bước, giống như chuẩn bị rời đi.

Bóng đen bao phủ trên người mình lùi về phía sau, không khí mát mẻ trong hành lang dài tràn vào, dường như còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng nhiệt độ xung quanh giảm xuống.

Đúng lúc này, Ngu Thư Hân vươn tay, nhẹ nhàng kéo góc áo Vương Hạc Đệ.

Cô vẫn cụp mắt, con ngươi trong đôi mắt hẹp dài dâng lên cảm xúc hỗn độn. Sau một hồi yên lặng, dường như cuối cùng cô đã hạ quyết định, ngước mắt lên nhìn Vương Hạc Đệ, mở miệng: "Cầu..."

"Suỵt."

Vương Hạc Đệ ngay lúc Ngu Thư Hân đang nói, giơ ngón trỏ lên che lại môi cô, cắt đứt câu nói tiếp theo của cô.

Ngu Thư Hân hơi giật mình.

"Kéo tôi làm gì, tôi không định rời đi." Vương Hạc Đệ cong khóe môi, ý cười trong con ngươi không giảm, anh ta nghiêng người xuống, chỉ vào vali phía sau, "Cũng để tôi kéo vali vào chứ?"

Dường như không hiểu vì sao Vương Hạc Đệ đột nhiên buông tha, nhưng Ngu Thư Hân cũng không biết nên hỏi gì, chỉ gật đầu, nhưng nghiêng người cho anh tiến vào.

Vương Hạc Đệ tiện tay đóng cửa lại, kéo vali đi về phía trong.

Lúc đến gần cạnh Ngu Thư Hân, tầm mắt cũng không di chuyển, chỉ là đột nhiên mở miệng, giọng điệu lại không giống kiểu tuỳ ý trước đó, ngữ khí không đổi: "Không cần miễn cưỡng làm chuyện mình không thích."

Những lời này khiến Ngu Thư Hân đang cúi đầu đứng bên cạnh sửng sốt, con ngươi thu lại.
Cô kinh ngạc quay đầu, chỉ nhìn thấy bóng lưng Vương Hạc Đệ.

Sau khi ăn xong bữa tối đơn giản, Ngu Thư Hân đi tắm rửa, chuẩn bị đêm nay ngủ sớm, để trạng thái da dẻ ngày mai tốt hơn một chút.

Vương Hạc Đệ xử lý xong công việc cuối, sau khi hoàn thành bàn giao công việc với trợ lý Trần, tiện tay lật trên bàn uống trà một vài video của phim điện ảnh được khách sạn xếp chồng lên nhau.

Sau khi lật vài cái, có một bộ phim thu hút sự chú ý của anh ta.

Trên poster là Ngu Thư Hân.

Mặc dù vị trí trên poster rất nhỏ phía sau, có vẻ như đóng vai phụ, nhưng vẫn không thể khiến người xem lược bỏ đi vị trí của cô.

Tên của bộ phim là 《Trừ yêu》.

Ngu Thư Hân trong phim đóng vai nữ yêu quái xinh đẹp dựa vào hút máu đàn ông để tồn Tại, cuối cùng vì không biết trời cao đất dày muốn xuống tay với nam chính, nên chết thảm dưới tay của dàn nhân vật chính.
Nói một cách dễ hiểu, chính là một tiểu yêu tinh trên con đường thăng cấp của nam nữ chính.

Tuy rằng là vai phụ, nhưng trang phục quyến rũ này rất thích hợp với cô, cổ áo lộ ra một nửa bả vai trắng nõn, cần cổ duyên dáng cùng đôi xương quai xanh tinh xảo, cho dù khi nhìn người không có một nét biểu cảm nào, đều có thể khiến người xem nghĩ tới 'vẻ đẹp trời ban'.

Vương Hạc Đệ nhét video vào trong máy chiếu, khuỷu tay chống trên ghế sofa tựa vào gối, nhàm chán ấn tua, sau đó dừng lại ở cảnh Ngu Thư Hân xuất hiện.

Trên màn hình là hình ảnh Ngu Thư Hân đóng vai nữ yêu tinh đang mê hoặc nam chính.

Cô khẽ cúi người xuống, đến gần nam chính, trong đôi mắt đều toát ra vẻ yêu mị và mê hoặc lòng người, khóe môi hơi cong lên, dường như ngay cả tiếng hít thở đều mang theo mùi vị câu dẫn.
"Hành trình của công tử sao mà khổ cực thế."

Lúc Ngu Thư Hân nói chuyện bình thường, giọng điệu mang chút dịu dàng của ngự tỷ, nhưng vì để phù hợp với tính cách nhân vật, cô còn đặc biệt thu nhẹ lại âm cuối.

Mỗi âm tiết giống như một chiếc lông vũ, trêu chọc lòng người.

Cô vươn tay, chạm lên bả vai nam chính, cả người giống như rắn nước dựa vào, sau đó nằm sấp bên tai anh ta, hơi thở như lan: "Sao không buông thả bản thân chứ?"

Nói xong, còn nhẹ nhàng cắn một cái lên vành tai anh ta.

"............"

Không còn gì để nói.

Vương Hạc Đệ buồn bực ấn tua.

Mấy bộ phim rách nát này.

Con mẹ nó thật không còn gì để nói.

Khó coi chết đi được.

Anh tiện tay cầm lấy hộp phim, nheo mắt lại nhìn tên nam chính.

Thương Tử Thần.

Nhớ kỹ rồi đấy.

Liên tục nhìn hơn mười phút, Vương Hạc Đệ từ buồn bực ngán ngẩm, biến thành sờ cằm với khuôn mặt cáu kỉnh, dường như mỗi sợi tóc đều mang theo sự bực bội.
Lúc này không phải là lúc để tính toán.

Đúng lúc này, tiếng nước chảy trong phòng tắm dừng lại.

Ngu Thư Hân mặc áo choàng ngủ, vừa lau tóc vừa nói: "Anh Vương, anh có muốn dùng phòng tắm không?"

Nhưng Vương Hạc Đệ nằm trên sofa lại không trả lời.

Ngu Thư Hân đi tới, liếc nhìn màn hình, giương mắt lên, phản ứng rất bình tĩnh: "Đang xem bộ phim này à?"

"Ừ." Vương Hạc Đệ không kiên nhẫn cong ngón trỏ lên gõ lên mặt bàn, khóe môi giật giật, khẽ cười, "Cô thật biết diễn."

Ngu Thư Hân tiếp tục lau những giọt nước trên tóc, thuận miệng trả lời: "Cũng được thôi, tôi là diễn viên mà, tất nhiên là phải biết diễn."

"Vậy mấy ngày trước khi chụp poster, sao cô lại có vẻ mặt thấy chết không sờn vậy?" Vương Hạc Đệ giấu đi vẻ mặt, quay đầu nhìn cô một cái, lạnh nhạt hỏi.

Ngu Thư Hân đang lau tóc, sau đó lại nhớ lại hình ảnh thê thảm của mình ngày hôm ấy, thở dài: "Chuyện này không giống. "
Trên phim dù diễn như nào, trong mắt người khác đều là diễn, đối với bản thân cũng chỉ là bạn trai trên phim.

Nhưng Vương Hạc Đệ này là đang diễn vai bạn trai của mình, cảm giác nhập vai này không hề giống nhau.

Nghe xong câu trả lời của cô, Vương Hạc Đệ không lập tức trả lời.

Anh lười biếng dựa vào sô pha, híp mắt nhìn hình ảnh trên màn hình, giơ tay dứt khoát tắt đi, sau đó khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt: "Quả thật là không giống nhau."

"......"

Ngu Thư Hân cảm thấy có chút kỳ quái.

Vì sao nghe giọng điệu Vương Hạc Đệ, dường như hoàn toàn khác với những gì cô đã nói vậy?

Nhưng cô thức thời không hỏi nhiều, thay vào đó chuyển đề tài: "Anh Vương không đi tắm à——"

"Đổi cách xưng hô khác đi." Vương Hạc Đệ quay đầu nhìn cô, "Lên chương trình cũng chuẩn bị gọi tôi là anh Vương à?"
Đương nhiên là không rồi.

Lúc này Ngu Thư Hân đã thông minh hơn, nhanh chóng mở miệng trả lời, tránh cách xưng hô anh yêu đầy xấu hổ mà Vương Hạc Đệ đề cập: "Vậy thì gọi tên đầy đủ của anh được không? "

Khóe môi Vương Hạc Đệ khẽ cong lên, nhìn chằm chằm cô một lúc, chậm chạp gật đầu, sau đó cầm điện thoại di động ở trên bàn, mở tài liệu: "Cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở cô một chút. "

"Cái gì?"

"Trạng thái này của cô, cùng với kịch bản mà Hạ Hoài Tình gửi cho tôi khác biệt rất lớn." Trong giọng nói của Vương Hạc Đệ mang theo chút ý cười cà lơ phất phơ, "Cho nên tôi phải nhắc nhở cô một chút——"

Nói xong, lật tới một trang nào đó trong kịch bản, khoanh tròn lại và đọc:

"Ngu Thư Hân muốn cho khán giả thấy một loại ngoài cứng trong mềm, bên ngoài rất kiên cường, nhưng khi đối mặt với bạn trai phải giống như một cô gái nhỏ. Đề nghị có thể biểu hiện vẻ mặt thất vọng khi đối mặt với nhiệm vụ khó khăn, phải thể hiện thái độ làm nũng tủi thân ỷ lại bạn trai, cũng có thể..."
"Đừng đọc nữa..."

Kịch bản thiết lập kiểu xấu hổ có độ khó cao như này, tự mình đọc thì bình thường, thế nhưng do Vương Hạc Đệ người này dùng giọng điệu này đọc, quả thực là công khai trừng trị cô.

"Đề nghị lúc hai người ở cùng nhau nên thêm một vài động tác thân mật, Ngu Thư Hân nhất định phải đem vẻ yếu đuối thể hiện ra, như vậy sẽ khiến khán giả có cảm giác tương phản, từ đó khiến fans..."

"Vương Hạc Đệ!"

Rốt cục, cũng khó chịu đựng bầu không khí đầy xấu hổ này, Ngu Thư Hân cao giọng, theo bản năng giơ tay chặn môi anh ta, hai má hơi đỏ lên, trong đôi mắt đẹp tựa như mang theo vài phần cảm giác ướŧ áŧ: "Đừng đọc nữa."

Cô vừa tắm xong, mùi sữa tắm vẫn phảng phất.

Tóc cũng chưa khô hoàn toàn, đuôi tóc còn hơi ẩm, dưới ánh đèn phòng khách, làn da càng thêm trắng nõn.
Bàn tay nhẹ nhàng đè lên môi Vương Hạc Đệ, nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng tăng lên, mang theo chút xúc giác mềm mại, làm cho bầu không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên mập mờ.

Vương Hạc Đệ giơ tay lên, nắm lấy cổ tay Ngu Thư Hân, sau đó thoáng ra hiệu một chút, bảo cô lùi ra sau.

Yết hầu của anh ta trượt lên trượt xuống, từ từ nói một chữ: "Được."

"Tôi cũng khó mà thích ứng, hình tượng trên kịch bản đắp nặn với tôi tương phản khá lớn." Ngu Thư Hân đối suy nghĩ một chút, đi tới phía trước anh ta, sau đó ngồi xuống bàn trà, hơi nghiêng người nhìn, "Nhưng tôi sẽ cố gắng thử——"

"Thử cái gì?"

"Xem anh là bạn trai."

Ngu Thư Hân yên lặng nhìn anh ta, trong mắt hiện lên ánh sáng nhỏ bé mà mềm mại, tuy rằng không trang điểm, nhưng càng có cảm giác mê hoặc lòng người.
Áo ngủ rất rộng rãi, loáng thoáng có thể thấy được dưới xương quai xanh xinh đẹp, đồi núi trập trùng.

Vương Hạc Đệ hiếm thấy im lặng, anh không nói gì, quay đầu lại, né tránh ánh mắt Ngu Thư Hân, sau đó nhắm mắt lại.

"Có chuyện gì vậy?" Ngu Thư Hân nhíu mày, đứng dậy muốn nhìn một chút, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào bả vai anh.

Đột nhiên đến gần, dường như làm cho nhiệt độ không khí xung quanh trong nháy mắt tăng lên.

Nơi bị Ngu Thư Hân chạm vào, như có dòng điện chạy qua.

Vương Hạc Đệ mở mắt ra, tránh bàn tay Ngu Thư Hân, sượt qua người cô.

"... Anh đi đâu vậy?"

"Tắm rửa."

***

Tác giả có lời nói:

Ngu Thư Hân: Ván này tôi thắng?

Vương Hạc Đệ: Nhường em.