[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 18

Người của tổ tiết mục hai mặt nhìn nhau.

Tình huống là như nào vậy, không phải là đột kích bất ngờ à? Sao đột nhiên lại như sắp cãi nhau thế này?

Còn chưa bắt đầu quay liền phục kích được hiện trường cãi nhau của đôi tình nhân à?

Ngay lập tức, nhân viên của tổ tiếc mục nhạy cảm ngửi thấy cảnh "bùng nổ", vác máy quay phim chuẩn bị tư thế sẵn sàng quay.

Vương Hạc Đệ lạnh lùng lườm người của tổ tiếc mục, sau đó lại hướng về phía máy quay ra hiệu.

Cameraman im lặng chịu thua lùi về phía sau một bước: "Không có chuyện gì đâu anh Vương, chúng tôi chờ ngay ở cửa, đợi hai vị đồng ý chúng tôi mới tiến vào."

Trong phòng, nghe thấy tiếng bước chân vang lên từ xa đến gần, xa xa còn nghe thấy giọng của Ngu Thư Hân: "Tổ tiết mục có thể vào rồi–"

"Không được." Vương Hạc Đệ lấy người che cửa, sau đó quay người lại, một tay nắm lấy cánh tay Ngu Thư Hân, hai mắt trầm xuống "Thay quần áo đã."

Ngu Thư Hân suýt nữa tức chết: "... Đây là quần áo ngủ cmn bên tài trợ quy định, anh không cho tôi đi ra làm sao tôi tuyên truyền? Hơn nữa anh lại hướng về camera nói xấu tôi? Ai cho phép anh chê quần áo của kim chủ tôi xấu?"

"Tôi cũng là bên tài trợ mà." Vương Hạc Đệ nói

"Một trong số đó, anh chỉ là một người trong số đó thôi." Ngu Thư Hân rút cánh tay của mình, dựng ngón trỏ lên, nhiều lần nhấn mạnh, "Không thương lượng, tôi không chỉ hôm nay mặc bộ này, chắc chắn tôi sẽ mặc bộ này trong suốt chương trình."

Vương Hạc Đệ dùng ngón tay xoa xoa mi tâm, lui một bước, "Mặc áo khoác vào."

Lần này, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng có cơ hội.

Cô nhìn xuống bộ đồ ngủ, cau mày và nói, "Bộ này kiểu dáng và cổ áo được phối rất hợp, sẽ không -"

"Không được." Vương Hạc Đệ mở miệng ngắt lời, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Ngu Thư Hân, sau đó chậm rãi nói, "Tôi thấy rồi, tối qua."

Cmn?

Cảm xúc vừa mới bình tĩnh lại của Ngu Thư Hân trong nháy mắt bị bùng lại, khuôn mặt của cô đỏ lên, sau đó nhanh chóng xoay người, vừa xấu hổ vừa tức giận: "Đồ dê xồm."

"Vì thế nên." Vương Hạc Đệ cúi xuống, cúi đầu xuống tai cô, dường như dỗ dành cô, "Nghe lời, mặc áo khoác vào."

"Không mặc."

Ngu Thư Hân vẫn giữ nguyên ý đó: "Mặc thêm áo khoác làm sao đạt hiệu quả tuyên truyền? Góc quay là góc độ bình thường, chắc chắn sẽ không lộ."

Vương Hạc Đệ cười cười sờ cằm.

Lời này ý là, châm biếm mình không dùng góc độ bình thường?

"Vậy được, cô đi đi." Vương Hạc Đệ nhìn qua tựa là buông tha, chỉ là lúc Ngu Thư Hân xoay người, chậm rãi bổ sung một câu, "Đến lúc đó cắt đi là được."

Ngu Thư Hân dừng bước một chút, sau đó đột ngột quay đầu: "Anh như này là lạm quyền!"

"Không cần phí sức." Vương Hạc Đệ cười, giọng điệu ngược lại vô cùng thản nhiên, "Nếu không chẳng phải tôi bỏ tiền vô ích à?"

Người của tổ tiết mục đang đứng cạnh cửa nghe lén.

"Là thật đấy, là thật, chúng tôi chuẩn bị gõ cửa đây!"

Mười phút sau, Ngu Thư Hân mặc thêm một áo khoác xuất hiện trước máy quay, sau đó kéo cửa ra mời bọn họ vào.

Người dẫn chương trình cười nói, "Anh Vương rất quan tâm Ngu tiểu thư đấy."

"Đừng nói nữa, chúng tôi sắp chia tay rồi." Ngu Thư Hân mặt không chút thay đổi.

. . . Được.

Lần nào cũng là đang chia tay..

Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, Ngu Thư Hân bắt đầu quá trình quay chụp.

Gameshow "Tín hiệu tình yêu" này, không giống với các chương trình trước là nói về các cặp tình nhân du lịch, mà thuộc thể loại các cặp tình nhân vượt qua thử thách.
Nội dung chính của chương trình xuất phát từ một cuộc bỏ phiếu được tổ chương trình Tạo trên Weibo, "Bạn cảm thấy tình yêu sản sinh từ đâu".

Kết quả bỏ phiếu cuối cùng là: kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lãng mạn, mưa dầm thấm lâu.

Vì vậy nội dung của chương trình xoay quay ba từ này.

Ví dụ, "kí©ɧ ŧɧí©ɧ", được giải thích là, trong tình huống nguy hiểm dễ nảy sinh tình cảm với người khác phái.

Chương trình sẽ thiết lập một loạt các cảnh và hành động nguy hiểm để khách mời tham gia.

Lần quay chụp này dựa vào từ khoá này tiến hành, địa điểm nằm ở một ngọn đồi vùng ngoại ô, tổ tiết mục đã thuê một biệt thự, nội dung cụ thể phải đợi đến khi mọi người đến đủ mới công bố.

Có điều, chỉ nghe qua miêu tả, liền cảm thấy không đơn giản.

Bởi vì tổ tiết mục yêu cầu trang phục nhẹ, vì thế lần đột kích quay chụp này, chủ yếu để xem Ngu Thư Hân sắp xếp hành trang lên núi như nào.
Ngay khi Ngu Thư Hân kéo vali ra, nở một nụ cười, chuẩn bị giới thiệu từng cái một, Vương Hạc Đệ vừa nãy vào phòng tắm thay quần áo bước ra.

Sau đó như ngẫu nhiên ngồi trên ghế sofa, cài lại các nút trên cổ áo của mình, nhìn cô một cách lười biếng.

Không chỉ thế, mà còn thuận tay cầm một quả táo vừa được rửa sạch trên bàn, rắc, cắn một miếng.

"Răng rắc."

Một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Giống như đang xem một vở kịch.

"..."

Đội ngũ dẫn chương trình từ lâu đã được thông báo không nên gây phiền phức cho Vương Hạc Đệ, vì vậy thức thời cũng không mở miệng nói chuyện.

Động tác của Ngu Thư Hân dừng lại.

Mặc dù không quay đầu lại, nhưng cảm giác này giống như một con sư tử đang chờ săn mồi nhìn chằm chằm vào lưng, có một cảm giác nguy hiểm xông lên đầu.

Không quan trọng.
Trước máy quay, anh ta chẳng làm gì được.

Hơn nữa cô đã chịu thua mặc áo khoác vào.

Vì thế, Ngu Thư Hân thở phào nhẹ nhõm, từ trong vali lấy ra một chiếc váy chiết eo hai dây màu trắng tinh, giới thiệu: "Cái này tôi nhất định sẽ mang theo, tôi rất thích phong cách thiết kế của cái này, đơn giản nhưng kiểu dáng rất đẹp –"

"Không hợp." Vương Hạc Đệ cắn một miếng táo, cà lơ phất phơ nói, "Nhiều muỗi, váy ngắn không thích hợp, ở Giang Thành này có rất nhiều côn trùng độc, em nên cân nhắc lại."

". . ." Ngu Thư Hân im lặng buông váy xuống, sau đó lại đổi một cái khác, "Bộ sơ mi ren này cũng rất ổn, nếu phối với quần dài, tôi đề nghị bộ này, sẽ có cảm giác như –"

"Không ổn lắm."

Vương Hạc Đệ đặt khuỷu tay trên ghế sofa, chống cằm, ngón tay khoanh tròn phần trước ngực áo khoác: "Kiểu thắt nút này, chuyến đi này không phải là chủ đề chính là phiêu lưu sao? Em mặc cái này vận động được à?"
Đúng thật, trên ngực thắt một cái nơ hình con bướm, nếu vận động mạnh, thật sự không phù hợp.

Ngu Thư Hân cắn răng, đặt chiếc váy này xuống, sau đó một lần nữa lấy ra một chiếc áo sơ mi vai rốn lộ ra, quay đầu cảnh giác nhìn Vương Hạc Đệ một cái, sau đó nói: "Bộ này thật sự rất thích hợp, thoải mái phù hợp với thể thao, hơn nữa còn khá tôn lên vóc dáng. . ."

"Không được." Vương Hạc Đệ lại một lần nữa mở miệng.

Ngu Thư Hân buông quần áo xuống, quay đầu nhìn anh, mỉm cười hỏi: "Lần này lại làm sao?"

"Anh không thích màu này." Vương Hạc Đệ nói còn rất thản nhiên.

Không ai trong số các nhân viên của tổ chương trình dám nói chuyện.

Dường như giữa hai người có một luồng điện vô hình, xuất hiện chỉ số tức giận, đang không ngừng tăng cao.

Dường như

Ngu Thư Hân đè nén cảm xúc: "Chuyện váy ngủ em còn chưa tính sổ với anh đâu."
"Tính sổ? Thù dai à?" Vương Hạc Đệ khẽ khàn khàn một tiếng, cắn một miếng táo, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó. Một lát sau, anh mỉm cười nhẹ nhàng, trong giọng điệu mang theo một chút vui vẻ, "Chuyện có lớn là bao, dù là khoác thêm cái áo, vẫn có thể tuyên truyền mà."

"Vậy anh nói xem."

"Em nghĩ xem em nhận tiền của nhà tài trợ, sau đó khen ngợi đồ ngủ của người ta tốt, khán giả chắc chắn không tin." Vương Hạc Đệ cong khóe môi, "Vì thế gặp trường hợp này em phải hỏi tôi, người ta mới nghĩ rằng bộ này không phải do tài trợ, điều này mới khá đúng trọng tâm."

Người dẫn chương trình tò mò: "Vậy anh Vương cảm thấy, Ngu tiểu thư mặc bộ ngủ này như nào?"

"Tôi nghĩ là..." Vương Hạc Đệ giơ tay lên xoa huyệt thái dương, sau đó tiếp tục nói, "Kiểu dáng bình thường, nhưng nếu cậu hỏi chất liệu và xúc cảm–"
"Chờ đã!"

Ngu Thư Hân ý thức được điều gì, đột nhiên đứng dậy, đoạt lấy quả táo trong tay Vương Hạc Đệ, sau đó động tác dứt khoát nhét vào miệng anh ta, chặn lời tiếp theo: "Anh im miệng, không được nói."

Tôi dù nhắm mắt cũng biết anh muốn nói gì.

Vương Hạc Đệ nhìn cô gái nhỏ trước mắt mặt đỏ bừng, cười khẽ vài tiếng, ngay cả l*иg ngực cũng rung động.

Một lát sau, anh vươn tay lấy quả táo, thuận tay đặt sang một bên, sau đó nắm chặt eo cô, kéo về hướng của mình, giọng nói với một chút trêu đùa: "Sao vẫn còn thẹn thùng thế?"

". . ." Ngu Thư Hân cắn môi dưới.

Người đàn ông này.

Sao lại thế này nữa.

Nhân viên lại một lần nữa im lặng.

Máy quay hận không thể dán lên mặt hai người, nhưng lại ngại thân phận Vương Hạc Đệ, chỉ có thể cố nén nội tâm kích động không dám tiến lên.
Đoạn này làm sao có thể bỏ lỡ.

Nhất định phải quay được.

Cuối cùng, người dẫn chương trình ho một cái và mỉm cười: "Tôi phát hiện ra, anh Vương đang ghen? Mấy bộ quần áo này của Ngu tiểu thư tương đối tôn dáng."

Ngu Thư Hân lúc này mới hoàn hồn, cô xoay người nhìn quần áo trong vali bị Vương Hạc Đệ gạt bỏ.

... Đúng thật toàn là kiểu hở vai hoặc là ngắn.

Nhưng đây đều phong cách ăn mặc bình thường của cô, vì thế cô không cảm thấy có điều gì sai.

"Cô nghe thấy không?"

Âm cuối của Vương Hạc Đệ, mang theo chút mập mờ: "Cô thấy đấy, người ngoài đều biết tôi đang ghen."

Nụ cười của người dẫn chương trình cứng nhắc, sau khi bất cẩn, khóe môi không thể kiểm soát được điên cuồng nhếch lên.

Cmn cmn.

Chẳng có một chút ngượng ngùng, trực tiếp thừa nhận.

Đây chính là tình yêu của tổng giám đốc bá đạo?
Tôi cũng chịu thua tôi cũng chịu thua!

Sau khi tiễn tổ tiết mục rời khỏi, Ngu Thư Hân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cô cúi đầu, nhìn bộ ngủ của mình, im lặng một lúc, sau đó xoay người nhìn người đang ngồi trên chiếc ghế sofa đang hững hờ xem TV.

Do dự một lúc lâu, vẫn tiến lên: "Vừa nãy -"

"Ừ?" Vương Hạc Đệ ngẩng đầu nhìn cô.

Ngu Thư Hân nói: "Anh diễn rất tốt."

Vương Hạc Đệ đột nhiên im lặng, khóe môi của anh di chuyển, nhưng không nói chuyện, chỉ là quay đầu, sau đó nhìn vào màn hình. Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng đáp: "Học một chút."

Ngu Thư Hân hạ mi mắt, chỉ nhẹ nhàng đáp lại.

Cô đột nhiên nhớ tới lời nói của Hạ Hoài Tình:

"Loại đàn ông như này, vạn lần không nên tin. Những lời nói thâm tình trước mặt các phóng viên, diễn đến xuất thần, đó mới là loại người đáng sợ nhất."
Kỳ thật Ngu Thư Hân vẫn luôn tự nhận bản thân là người tỉnh táo.

Nhưng vừa này, nhưng cũng có lúc mơ màng không thể xác định.

Làm sao nói diễn, liền có thể diễn như này?

"Đúng rồi." Vương Hạc Đệ dường như nghĩ đến điều gì đó, lại nói, "Cởϊ áσ khoác ra đi."

Lại làm sao?

Nhưng Ngu Thư Hân không hỏi nguyên nhân, cởϊ áσ khoác trên người xuống.

Vương Hạc Đệ vỗ vỗ ghế sofa: "Cô ngồi xuống."

Sau khi ngồi xuống, anh giơ điều khiển lên và tắt TV.

Màn hình đột ngột chuyển đen, đem bóng dáng hai người chiếu rõ ràng.

"Nhìn."

Vương Hạc Đệ liếc nhìn màn hình, và sau đó bình tĩnh nói: "Cô chắc là đã thử các mẫu đồ ngủ mà các nhà tài trợ đã gửi, không cảm thấy khác biệt. Có điều lần sau quần áo được gửi tuy không khác nhiều so với lần trước, nhưng ở những chỗ nhỏ sẽ động tay động chân, ví dụ như lúc này."
Tạo đề tài vĩnh viên luôn hữu dụng hơn so với tuyên truyền bình thường.

Ngu Thư Hân có thể hiểu được ý của Vương Hạc Đệ.

Ví dụ như lúc này, cô có thể cảm thấy bộ váy ngủ này lúc ngồi xuống, so với cái ban đầu Hạ Hoài Tình đưa mình thử, cổ áo không quá ôm, sẽ lộ ra một khoảng trước cổ.

Nếu không cố ý quan sát, Ngu Thư Hân sẽ không phát hiện ra sự khác thường.

"Đoán tâm tư của bọn họ, cô chơi không nổi đâu." Vương Hạc Đệ quay đầu nhìn cô và nói, "Cô đã bao giờ nhìn thấy một người chơi cờ vua, sẽ quan tâm đến cảm giác của một con cờ chưa?"

Có rất nhiều người trong vòng tròn này, không giống như Chu Diễn, viết rõ ác ý trên khuôn mặt mình.

Những người trông khiêm tốn và lễ phép, càng hút máu người, khiến người ta buồn nôn hơn.

Ngu Thư Hân cho rằng bản thân hiểu biết nhiều.
Nhưng kỳ thật vẫn chưa đủ.

"Xin lỗi."

Cô cúi đầu, đột nhiên cảm thấy chóp mũi có cảm giác chua xót dâng lên, cô cứng rắn kìm lại, sau đó quay đầu nhìn vào mắt của Vương Hạc Đệ, rất nghiêm túc lặp đi lặp lại: "Xin lỗi."

"Nói xin lỗi với tôi làm gì, tôi lại không phải là một người tốt."

Vương Hạc Đệ cười, cúi người giơ tay lên gõ vào trán cô, giọng điệu không nghiêm chỉnh: "Tôi đây lại không phải phổ cập tri thức miễn phí, phải thu phí."

Rõ ràng là những lời không biết xấu hổ như vậy, lại làm cho khóe môi Ngu Thư Hân nhếch lên, bật cười một tiếng. Cô xoa nhẹ mi mắt, sau đó mở miệng: "Mặc dù rất cảm động, nhưng tôi hy vọng anh có thể giảm giá."

Vương Hạc Đệ đang muốn nói chuyện, điện thoại di động của hai người liền đồng thời rung lên.

Vừa mở máy ra nhìn, thấy tin nhắn đến từ nhóm chung của hai người "nhóm chương trình tín hiệu tình yêu".
【 Đạo diễn 】: Hai vị khách bí ẩn trong tập này đã xuống máy bay, hai vị khách mời này sẽ là một cặp giả vờ là tình nhân, sẽ cùng tất cả mọi người để hoàn thành nhiệm vụ tập này.

【 Đạo diễn 】: Tối nay khi mọi người tham dự bữa tối, đến sớm một chút, chúng tôi sẽ tổ chức một bữa tiệc bất ngờ cho hai vị khách mời bí ẩn.

Khách mời bí ẩn thường là những minh tinh có nhiệt và lượng fans ổn định.

Có người không biết tình hình liền hỏi tin tức.

Ngay sau đó, hai tập tài liệu đã được gửi qua.

Trên đó là tên của hai vị khách quý này

"Thương Tử Thần"

"Hứa Trữ Âm"