[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 27

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, một lúc lâu sau, ba Vương ho khan, giọng nói bình tĩnh, giả vờ như không biết: "Ta nghe không hiểu, chuyện gì?"

"Ba không cần diễn đâu." Vương Hạc Đệ đi tới ban công, dựa vào lan can, châm một điếu thuốc rồi ngậm trong miệng, "Một ngày phát trực tiếp liền bỏ ra hai triệu, còn có avatar là con mèo năm ngoái ba nhặt được. Ba còn nói không liên quan, ba lừa con à?"

Nói đến đây, cha Vương không hề phủ nhận: "Nếu muốn lộ mặt, ta cũng phải xem con có làm cho Vương thị chúng ta mất mặt không."

Vương Hạc Đệ: "Vậy là ba đã bỏ ra một triệu để khiến con vào một phòng riêng?"

Cha Vương: "Điều này là để con học cách giải quyết vấn đề một cách độc lập hơn."

Vương Hạc Đệ: "Sau đó lại chi thêm một triệu nữa để cậu con trai quý giá của ngài sống trong căn phòng tồi tệ nhất."

Cha Vương: "Có khả năng chịu đựng gian khổ, mới có thể tiến xa."

Nghe còn rất có lòng.

Vương Hạc Đệ búng tàn thuốc, tức giận cười một tiếng: "Con còn phải cảm ơn sự ưu ái của ngài rồi."

Cha Vương: "Vậy thì cảm ơn đi."

. . . Đúng là núi cao còn có núi khác cao hơn.

Bên kia vẫn là vị cha già của mình, không nói được câu khó nghe.

Vương Hạc Đệ lười biếng tiếp tục bổ sung: "Cúp máy đây."

"Chờ một chút." Lúc này, cha Vương đột nhiên hô dừng lại, im lặng một lúc, mới nói: "Con rất thích cô gái kia."

Câu nói này thành công khiến Vương Hạc Đệ dừng động tác.

Anh không lập tức đáp lại, sau một lúc yên lặng, lười biếng nở nụ cười: "Sao có thể, con diễn đấy."

"Con tự tay ba nuôi lớn." Cha Vương nói, "Không cần nói dối ta, ta có thể nhìn ra được."

Đầu ngón tay Vương Hạc Đệ lóe ra ánh đỏ, anh cười cười, thản nhiên nói: "Thì sao? Ba không phải nói cô ấy không hợp à?"

"Con hiểu ý ba là gì." Đầu bên kia của cuộc gọi, cha Vương dường như thở dài, "Nhiều năm như thế con làm gì, và vì gì mà làm, trong lòng ta đều rõ. Câu không hợp của ta, con cũng hiểu mà."

Nói xong, anh lạnh nhạt bổ sung một câu: "Ta không muốn con giống ta, bởi vì một quyết định hối hận cả đời."

"Con biết."

Vương Hạc Đệ ​​cúi đầu, lại hút thuốc lần nữa, ánh mắt tối sầm lại: "Đừng lo lắng, con không phải ba."

Sau khi cúp máy, Vương Hạc Đệ không hề vào ngay.

Anh dựa vào lan can ban công, không nói một lời, ánh mắt híp lại, toàn thân có chút phiền muộn ngột ngạt.

Cách đây không lâu, Giang Cảnh Hành đã mời anh đi uống rượu.

"Đều đến lúc này rồi, còn không bằng biến giả thành thật." Giang Cảnh Hành rót nửa ly rượu đưa cho anh, "Cậu từng nghe câu này chưa, chơi trò mập mờ có ngày chơi chết tình yêu."

Vương Hạc Đệ ​​liếc nhìn ly rượu, cười cười, nhận lấy: "Tôi không thể ích kỷ như thế."

"Sao cậu lại ích kỷ?" Giang Cảnh Hành không thèm để ý.

Vương Hạc Đệ chỉ cười, sau đó uống cạn nửa ly rượu, không trả lời luôn.

Sau nhiều lần truy hỏi của Giang Cảnh Hành, anh chậm rãi nói: "Nếu một ngày nào đó tôi chết thì sao?"

Vừa nói vừa cà lơ phất phơ giơ tay làm động tác ngã xuống, sau đó nhướng mày: "Như này này."

Giang Cảnh Hành sợ đến sững sờ, vội vàng bắt anh ta phủi phui cái mồm.

Vương Hạc Đệ cười đồng ý, đặt ly rượu trong tay xuống, lông mày nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Tôi còn phải đánh cược thêm một lần cuối."

Mẹ của Vương Hạc Đệ rời khỏi Vương gia khi anh ta mới ba tuổi.

Ly hôn, ra nước ngoài một cách dứt khoát, đến nay vẫn không có tin tức gì.

Gia đình mẹ Vương là một gia đình lao động bình thường không thể bình thường hơn nữa.
Bà và cha Vương gặp nhau hồi học đại học, và tình yêu của họ bị bàn tán sôi nổi.

Cha Vương, bất chấp sự ngăn cản của gia đình, cưới cô vào nhà, việc này đã trở thành một phiên bản thực tế của "vì yêu liều lĩnh".

Nhưng tất cả những điều tốt đẹp chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.

Lúc đó, cha Vương còn trẻ, dù gia đình làm ăn lớn nhưng anh chị em đều phải chia nhau miếng bánh, thu được bao nhiêu là tùy thuộc vào bản thân.

Sau khi cưới một người vợ khiến người lớn trong nhà vô cùng tức giận, cha Vương ngay lập tức trở thành người không được coi trọng.

Là con trai thứ, cha Vương kinh nghiệm làm việc còn ít, thành tích sự nghiệp cũng không có gì nổi bật, lại không có thông gia mạnh mẽ, ai cũng biết lựa chọn như thế nào.

Trong thời gian đó, cha Vương lao vào công việc, gạt hết việc khác để tập trung vào kinh doanh.
Người lớn trong gia tộc thấy mẹ Vương không vừa mắt, xoi mói kén chọn, hết lần này đến lần khác mang theo vài vị đại tiểu thư đến nhà ngồi, ý tứ xa lánh rất rõ ràng.

Áp lực và sự bất mãn trong công việc, cùng với những lời nói lạnh lùng của người khác, cuối cùng đã khiến tình yêu ban đầu hoàn toàn tan vỡ.

Mẹ Vương mắc bệnh tâm lý rất nặng, bà đã nhiều lần tìm cái chết nhưng chỉ có thể khóc để trút bỏ nỗi phiền muộn.

Cha Vương bản thân cũng khó bảo toàn, cũng khó có thể phân tâm an ủi bà.

Cuối cùng, cuộc hôn nhân này đã tan rã.

"Trước khi kích động cần phải suy nghĩ xem bản thân có đủ khả năng để xử lý tốt hậu quả hay không." Đây là câu nói thường xuyên nhất của cha Vương, "Dũng cảm và liều lĩnh, hoàn toàn khác nhau."

"Con nghĩ rằng con là một dũng sĩ liều lĩnh vì yêu sao? Nhưng nếu con không đủ mạnh mẽ, con chỉ là đẩy cô ấy về hướng đao phủ."
Quan niệm của cha Vương và Vương Hạc Đệ bất đồng từ nhỏ đến lớn.

Bất quá, trong vấn đề này lại không bàn mà hợp.

Mọi người đều nghĩ rằng Cảnh Dật Khoa Học Kỹ Thuật đã đủ mạnh.

Nhưng còn lâu mới đủ.

Vương Hà Thần đã từng chút từng chút một đâm sâu vào gốc gác của Vương gia trong ngần ấy năm.

Khi anh ta quay lại, chắc chắn hắn sẽ bắt đầu từ từ dọn dẹp người.

Vào lúc ấy, Vương gia sẽ không còn là chỗ dựa của Vương Hạc Đệ nữa, bất kể là anh ta hay cha Vương, đều không nắm chắc tuyệt đối có thể chiếm lấy Vương thị.

Câu kia "trong trường hợp tôi chết", có thể không phải là một trò đùa.

Cảnh Dật bây giờ còn cách Vương thị một bậc.

Vì bậc này, Vương Hạc Đệ đã đầu tư vào một dự án rất mạo hiểm, đây luôn là bí mật cốt lõi của công ty.

Nếu thành công, cốt lõi toàn bộ công ty sẽ trải qua một sự thay đổi về chất.
Nếu không thành công, cần dùng cả Cảnh Dật lấp lại.

Đây là canh bạc lớn nhất của anh ta trong nhiều năm qua.

Chỉ chắc mười phần trăm.

Tiền đặt cược là bản thân.

Cho nên câu không thích hợp của cha Vương kia, không phải nói đến Ngu Thư Hân.

Mà là hỏi Vương Hạc Đệ.

Khi Ngu Thư Hân ra khỏi phòng tắm, vừa lúc nhận được bản thảo của 《Thanh Ngọc Án 2》 từ Hạ Hoài Tình.

Cô ngồi trước gương trang điểm, đắp một miếng mặt nạ, sau đó xem qua loa.

Tuy chỉ là bản thảo nhưng có thể thấy trình độ của biên kịch vẫn thuộc top đầu.

Tính cách các nhân vật trong truyện vừa đủ, không có vai phụ nào tốn giấy mực, hình tượng và cốt truyện rất đầy đủ.

Cô kéo xuống.

Hình tượng nhân vật của cô, vừa khớp với chiều cao và vẻ đẹp của Ngu Thư Hân.

Đối với phim điện ảnh hiện giờ, không cần biết thể loại phim là gì, hầu hết đều sẽ chứa vài âm mưu và cảnh không rõ ràng.
Vì để độ tuyên truyền và hiệu suất click cao, góc quay sẽ khéo léo, cũng sẽ không để bị làm mờ, trái lại còn Tạo cảm giác như có như không, khơi gợi du͙© vọиɠ.

Vì lẽ đó những đạo diễn chú trọng đến vẻ đẹp quay chụp sẽ đặc biệt để tâm tới những cảnh lớn trong phim.

Hình tượng của nhân vật Ngu Thư Hân, trời sinh để tạo cảnh này.

Kéo xuống xem tiếp, đúng như dự đoán.

"Đang xem gì đấy?"

Đúng lúc này, Vương Hạc Đệ từ ban công đi vào, dừng ở sau lưng cô, sau đó cúi xuống nhìn điện thoại trên bàn: "Kịch bản?"

"Ừ." Ngu Thư Hân không chút né tránh, bôi kem tay, "Bản thảo của phim, tôi là diễn viên phụ."

Vương Hạc Đệ không hứng thú lắm với những thứ này, chỉ là tuỳ ý liếc nhìn qua rồi rời đi, nhưng khi đập vào mắt vài dòng chữ, hắn vô thức dừng lại.

【Thẩm Kiều dựa nửa người trên người Lâm Trúc Du, hai mắt quyến rũ, hơi thở khẽ run. Đôi mắt anh ta như hồ ly, đầy vẻ quyến rũ mê hoặc. Cô quay lại, tuyết trắng trên bầu ngực áp vào anh ta qua lớp áo mỏng. Sau đó cúi người ghé vào lỗ tai nói gì đó.
Tiếng cười ầm ầm truyền đến, sau đó là một trận mây mưa.】

Vương Hạc Đệ nheo mắt: "Nội dung kịch bản của cô khá nhạy cảm."

Ngu Thư Hân theo ánh mắt của anh ta liếc nhìn điện thoại, sau đó dùng ánh mắt vẻ 'anh chưa từng va chạm trong xã hội', giải thích: "Đây là cảnh chơi bời trên thuyền. Chuyện này trong phim cổ trang cũng là chuyện bình thường."

"Tôi biết." Vương Hạc Đệ ngồi dậy, không có nhiều phản ứng, "Cô diễn ai vậy?

Ngu Thư Hân: "Thẩm Kiều."

"...?"

Ý gì?

Ý là, đây là cảnh âu yếm trên thuyền của cô?

Thấy sau khi mình trả lời, Vương Hạc Đệ thật lâu không đáp, Ngu Thư Hân liền quay đầu liếc mắt một cái đầy nghi ngờ.

Đôi mắt anh ta nặng trĩu, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, anh ta lại sốt ruột gửi tin nhắn khác.

Ngu Thư Hân hỏi: "Anh đang gửi tin nhắn cho ai vậy?"
"Không ai." Vương Hạc Đệ nói với một giọng điệu tồi tệ, "Tôi đang report bộ phim của cô."

"?"

Anh đang nói cái gì vậy?

Nghe được những lời này, Ngu Thư Hân run tay, suýt nữa đánh rơi lọ kem trên tay.

Cô nghiến răng nghiến lợi, để đồ xuống, sau đó đứng dậy giành lại điện thoại từ Vương Hạc Đệ: "Báo cái rắm, Vương Hạc Đệ, anh đang nghĩ gì thế?"

Vương Hạc Đệ đưa tay nâng điện thoại lên, không để cô lấy lại.

Ngu Thư Hân tức đến mức vươn tay túm lấy ống tay áo của anh ta , dùng sức kéo xuống.

Như thể đùa cợt một con mèo tức đến nổ phổi, môi Vương Hạc Đệ ​​hơi cong lên, rồi khẽ đưa tay ra sau.

Gần như lấy được rồi, nhưng lại hụt.

"Vương Hạc Đệ!"

Ngu Thư Hân thẹn quá hoá giận, dùng đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm, vừa định nói, eo bị anh ta giữ lại, sau đó cả người bị kéo về phía trước.
Chỉ cách một lớp áo mỏng.

Cơ thể hai người dán vào nhau, như cảm nhận được phần bụng và eo rắn chắc của anh ta.

"Này." Vương Hạc Đệ cúi đầu, thấp giọng nói: "Tôi thấy rồi."

Ngu Thư Hân đột nhiên nghĩ đến "bộ ngủ" hôm qua.

Mặt cô đỏ bừng, giơ hai tay chặn Vương Hạc Đệ, đẩy anh ta ra: "Anh câm miệng!"

Vương Hạc Đệ cười khổ, l*иg ngực khẽ run, anh ta dựa vào trên bàn trang điểm, chậm rãi nói: "Lừa cô đấy, tôi không nhìn thấy."

Ngu Thư Hân vẫn còn tức giận, liếc anh ta một cái, sau đó không tự giác cầm lấy điện thoại di động.

Không có report nào.

Chỉ có điều đạo diễn vừa gửi thông báo về thời gian tập hợp trong đoàn, Vương Hạc Đệ trả lời "nhận được" mà thôi.

. . . Lại bị lừa.

Ngu Thư Hân tâm tình không tốt: "Vui không?"

"Cũng được." Vương Hạc Đệ nói.

Ngu Thư Hân lại mở nắp lọ kem, châm chọc: "Tôi còn tưởng Vương nhị thiếu ngài thật sự quan tâm đến vai diễn của tôi."
Vương Hạc Đệ nhướng mắt, giọng nói lười biếng: "Cô quay cái gì, không liên quan gì đến tôi."

Động tác của Ngu Thư Hân dừng lại, sau đó lại tiếp tục như thường: "Cũng phải."

Sau đó, bầu không khí im lặng bao trùm.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy Vương Hạc Đệ bất thình lình hỏi lại: "Lâm Trúc Du là ai."

"...?"

Anh đang tự vả mặt à?