[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 41

Trong hậu trường nhà hàng, chiếc điện thoại di động của nam thanh niên đặt trên bàn, màn hình vẫn sáng.

Trong album ảnh, tất cả đều là ảnh sườn xám khoả thân. Lộ đùi, thậm chí có nhiều ảnh riêng tư.

Theo thời gian chụp ảnh trong album thì từ hai tháng trước, chàng trai này đã là khách quen của nhà hàng này. Có vẻ bởi vì nhà hàng Trung Quốc này sườn xám xẻ cao, nên mỗi lần đến đều có thu hoạch không nhỏ.

Vì thường xuyên đến ăn nên cậu này đã chọn một vị trí cố định.

Quan sát điểm mù, hơn nữa lại nói chuyện với bạn đi cùng, một bên giả vờ quay chụp, tự nhiên đến mức khó phát hiện ra.

Nếu không phải Ngu Thư Hân trời sinh nhạy cảm với ống kính, ngược lại khó có thể phát hiện.

Cô phản ứng rất nhanh, vì thế ảnh của cô trong đó, nội dung không quá lộ liễu.

"Thành niên chưa?"

Vương Hạc Đệ tựa lưng vào ghế, một tay chống lên tay vịn, xương ngón tay gõ lên bàn theo tiết tấu.

Giọng nói không nghe ra tính uy hϊếp, nhưng cũng thu lại gương mặt lưu manh kia, dáng vẻ thương lượng khiến mọi người xung quanh cảm thấy căng thẳng.

Cậu bé mím chặt môi, không nói gì.

Ngược lại, phụ huynh cậu ta đến gặp khi biết tin đã vội vã mở miệng nói: "Chưa thành niên, vừa mới mười sáu tuổi. Trẻ con không hiểu chuyện, tôi xin lỗi hai người".

"Tôi điều tra rồi."

Vương Hạc Đệ nhận tài liệu do trợ lý Trần đưa tới, để lên bàn, chỉ vào bức ảnh trên màn hình, cười lạnh một tiếng: "Trợ lý Trần, giải thích cho họ một chút những bức ảnh này làm gì?"

Cha mẹ của cậu bé rất ngạc nhiên: "Làm gì?"

Trợ lý Trần cho biết: "Con trai các vị đóng gói và bán những bức ảnh này trên diễn đàn ẩn danh dành cho người lớn, đồng thời tiến hành bán đấu giá. Công khai mặt của những nhân viên phục vụ này, cho phép người dùng trên diễn đàn trả giá vài ngày một lần, sau đó chuyển cho người trả giá cao nhất những bức ảnh riêng tư này."

Trước kia, người hot nhất trong nhà hàng là Chu Tử Nhiên.

Vì thế cô ấy có tỉ lệ cao nhất, những hình ảnh trong này hơn nửa đều thuộc về cô.

Tuy nhiên, sau khi biết rằng Ngu Thư Hân sẽ đến đây quay, cậu bé đã nhanh chóng đăng tải một bài đăng trên diễn đàn với bức ảnh cô mặc sườn xám——

【Mạo hiểm chụp, chụp một nữ diễn viên rất hot hiện nay, dáng người hoàn hảo, giá khởi điểm 1 vạn, ảnh chụp chỉ riêng gửi cho người trả giá cao nhất.】

Topic này nhanh chóng vượt qua chục trang.

Cuối cùng bị một người ẩn danh đặt trước với giá 47 vạn.

Nhưng thật ra Ngu Thư Hân vẫn luôn để ý khách hàng xung quanh.

Sau khi thấy các chàng trai rõ ràng đã ăn xong nhưng vẫn còn lưu lại trong nhà hàng gần một giờ, nên để ý nhiều hơn chút.

"Tiếng xin lỗi này của ngài đúng thật là vô dụng." Vương Hạc Đệ híp mắt lại, trong mắt càng lạnh, "Cái này cần phải ra tòa."

Cha mẹ cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Vi phạm quyền riêng tư không nói, nhưng cũng liên quan đến lợi nhuận, mười sáu tuổi cũng đến tuổi chịu trách nhiệm của pháp luật, tính toán nếu thực sự đến mức ra toà, chắc chắn chịu án phạt.

"Anh nói đứa nhỏ này suy nghĩ của nó còn chưa trưởng thành, chúng tôi chắc chắn sau này sẽ giáo dục nó thật tốt." Cha mẹ vừa cười, vừa nhìn về phía Ngu Thư Hân và Chu Tử Nhiên, "Chúng ta có thể bồi thường, chỉ cần giải quyết riêng, bồi thường bao nhiêu cũng được. Hai vị thấy dù sao cũng là một đứa trẻ vị thành niên, nếu như chịu án liền huỷ cả đời này, chúng ta nhất định bắt nó nói xin lỗi đồng thời giám sát, cho nên có thể tha thứ cho nó không?"

Thực tế, có thể thấy bối cảnh nhà cậu bé này không tồi.
Tuy rằng bán đấu giá trên web, đa số đến từ hứng thú kỳ lạ vặn vẹo.

Hầu hết các trang web như vậy cần phải trèo tường, hơn nữa rất kín, chủ yếu là trong vòng tròn của họ, vì thế luôn là điểm mù quản lý.

Cha mẹ cũng thông minh, xem là hiểu.

Tuy rằng Vương Hạc Đệ nhìn qua không dễ giải quyết, nhưng dù sao chuyện này người trực tiếp bị hại vẫn là Ngu Thư Hân và Chu Tử Nhiên.

Các nữ phục vụ khác cũng có, nhưng số lượng cũng ít, hơn nữa cũng không có bối cảnh, cha mẹ của cậu bé vẫn cảm thấy rất dễ giải quyết.

Nói đến đây, cũng không quên đạo đức giả bắt bóng: "Hai vị đều là người nổi tiếng, nếu bị cư dân mạng biết, đứa nhỏ nhà tôi thật sự sẽ xong đời. Hy vọng nể tình tuổi tác nó nhỏ, chúng ta lén giải quyết được chứ?"

Vương Hạc Đệ quay đầu, nhìn Ngu Thư Hân bên cạnh.
Ngu Thư Hân không nói gì, từ lúc vừa nhìn thấy nội dung kia, liền khoanh tay dựa vào bàn, ánh mắt không gợn sóng, thái độ lạnh nhạt đến đóng băng.

Dường như cảm thấy ánh mắt của Vương Hạc Đệ, cô nghiêng đầu, đối đầu với tầm mắt của anh.

"Tuỳ em." Vương Hạc Đệ nói, "Em muốn kiện, đội ngũ luật sư của tôi có thể cho em."

Tuy nhiên, không đợi Ngu Thư Hân tỏ thái độ, Chu Tử Nhiên lên tiếng trước: "Mặc dù tôi thực sự rất tức giận, nhưng dù sao cậu ấy vẫn là trẻ vị thành niên, tôi có thể cho cậu ta một cơ hội. Nhưng cậu phải xin lỗi tất cả những người đã làm tổn thương, đồng thời đoàn đội của tôi cũng sẽ giám sát hành vi sau này của cậu ta, được chứ?"

"Được được." Phụ huynh liên tục gật đầu, thuận tiện đẩy cậu bé kia một cái, "Mau xin lỗi!"

Nam sinh vẻ mặt bất đắc dĩ cúi đầu, thái độ rất qua loa.
Kỳ thực Chu Tử Nhiên nhìn thấy những bức ảnh này, vẫn là rất ngạc nhiên.

Nhưng sau khi liên lạc với đoàn đội, nhanh chóng phát hiện ra rằng đây là một cơ hội đặc biệt thích hợp để marketing bản thân.

Có thể bán thảm, có thể đắp nặn lòng thương người tốt bụng của bản thân.

Vừa bảo vệ trẻ vị thành niên, cho cậu ta một cơ hội, nhưng cũng giám sát nghiêm ngặt hành vi sau này của cậu ta.

Phương pháp xử lý theo phong cách sách giáo khoa, rất dễ dàng để hút fans.

Thấy giải quyết xong một người, phụ huynh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Ngu Thư Hân: "Vậy ngài..."

"Xin lỗi." Ngu Thư Hân nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói, "Phải khởi tố."

Ngoại trừ Vương Hạc Đệ nhìn qua phản ứng rất bình tĩnh, thậm chí còn vểnh khóe môi dưới lên.

Những người còn lại, bất kể là vị phụ huynh kia hay là nhân viên xung quanh, cùng với Chu Tử Nhiên ở một bên, đều có chút kinh ngạc.
Minh tinh kiện trẻ vị thành niên, kỳ thực rất dễ gây tranh cãi.

Hơn nữa như này, đối với lợi ích hình tượng bản thân, còn lâu mới được nói lời hay, hơn nữa còn gây náo loạn.

Chu Tử Nhiên sau một lát kinh ngạc, lập tức bình tĩnh lại, ở trong lòng cười thầm Ngu Thư Hân ngốc.

Cứ như vậy, hai người còn có thể so sánh.

Đến lúc đó công ty tuyên truyền, rõ ràng là mình càng có thể lấy được nhân duyên của người qua đường.

"Ngu tiểu thư, ngài lại suy nghĩ một chút, chuyện này ——"

"Tôi đã nghĩ rồi." Ngu Thư Hân ngắt lời, cô quay đầu, nhìn vào mắt cậu bé kia, sau đó gằn từng chữ, "Tôi xác định kiện cậu."

Nhân viên đưa những người khác đi, đặc biệt để lại một không gian riêng biệt cho Ngu Thư Hân, yêu cầu cô thảo luận với công ty về cách xử lý vấn đề này.

Hạ Hoài Tình đã sớm nghe được phong thanh, sau khi hiểu được suy nghĩ của Ngu Thư Hân, không có kinh ngạc: "Đoán được em sẽ lựa chọn khởi tố, hơn nữa em biết không? Đội ngũ luật sư bên Vương Hạc Đệ trong nửa tiếng đã liên lạc với chị."
Nói đến đây, cô dừng lại, sau đó bổ sung: "Thu lại lời đã nói trước đó, người này xem như không tệ."

Ngu Thư Hân cười, xoa xoa mi: "Trước đây chị không nói vậy, chị nói người đàn ông hoa ngôn xảo ngữ không đáng tin cậy."

"Thế à?" Hạ Hoài Tình thản nhiên giả ngu, "Chị không nhớ rõ."

Ngu Thư Hân mặt mày đanh lại, im lặng một lúc lâu, mới mở miệng hỏi: "Em tưởng chị sẽ khuyên em tha thứ."

"Chị sẽ khuyên em nhiều chuyện, nhưng sẽ không khuyên em tha thứ cho người khác." Hạ Hoài Tình nói, "Nếu như em phải bày ra một tư thế thánh mẫu mới làm cho mọi người có ấn tượng tốt, có phải quá coi thường năng lực của người đại diện như chị không?"

Làm việc với những người có tính cách hợp mình, đó là một điều may mắn.

Sau khi trò chuyện ngắn gọn một vài câu, Hạ Hoài Tình đột nhiên nói: "Qua đêm nay, tập đầu tiên của chương trình sẽ kết thúc. Một tuần sau thu lại lần hai, nhưng so với lần này ba ngày ba đêm, thời gian của buổi ghi hình thứ hai chỉ là một ngày. Nhân dịp này nghỉ ngơi, em vẫn nên suy nghĩ một chút."
"Suy nghĩ cái gì?"

"Sau khi xem xét chấm dứt hợp đồng, hình thức chia tay nào mới tương đối có thể diện." Hạ Hoài Tình nói thêm, "Đây là chuyện sớm muộn."

Một loạt chuyện ngoài ý muốn vừa rồi cũng không làm Ngu Thư Hân hoảng hốt, nhưng mà một câu nói lơ đãng này, lại làm cho lòng cô rối loạn như ma.

Cô cúp máy, tựa đầu về phía sau vào lưng ghế, nhắm mắt lại, nhíu mày.

Thực sự khó xử.

Thời gian tối thiểu trên hợp đồng, một tháng sau khi kết thúc ghi hình chương trình.

Bởi vì trong tháng này, cũng phải hợp tác với chương trình và các nhà quảng cáo làm tuyên truyền.

Chỉ là đến ngày hủy bỏ hợp đồng, nên kết thúc bằng cách nào.

"Nước, trà chanh, hay vẫn là nước chanh?"

Ngay sau đó, một giọng nam lười biếng vang lên.

Vương Hạc Đệ nhàn nhã nhìn cô, trong mắt có chút ý cười.

Ngu Thư Hân mở mắt ra, nhìn về hướng phát ra âm thanh, khóe môi nhếch lên: "Coca."
"Còn rất biết chọn." Vương Hạc Đệ cười khẽ một tiếng, nghiêng người ra cửa, một lát sau trở về, trong tay cầm chai coca đóng hộp, khẽ chạm vào trán cô, "Cũng chỉ có cô dám sai tôi như vậy."

Ngu Thư Hân cãi lại: "Ba anh không phải cũng được sao?"

"Tính chất không giống nhau." Bị nói như vậy, Vương Hạc Đệ cũng không im lặng, ngược lại cười tủm tỉm khom lưng nhìn vào mắt cô, "Tôi đó là bị bắt ép bất đắc dĩ."

Không biết vì sao, rõ ràng là một câu nói chọc cười.

Nhưng Ngu Thư Hân từ trong đôi mắt hấp dẫn kia, đọc không ra nửa điểm chêu trọc.

Cô cụp mắt lại, tránh ánh mắt Vương Hạc Đệ, rũ mắt xuống, đôi mi dài như lông nhẹ nhàng rung động.

Vương Hạc Đệ thấy thế, chỉ cười thẳng dậy, ngồi xuống trước mặt cô: "Tâm tình không tốt?"

"Tôi tưởng anh sẽ quan tâm vì sao tôi nhất định phải kiện cậu bé kia." Ngu Thư Hân trêu chọc một câu.
Vương Hạc Đệ bình tĩnh nói: "Tôi không quan tâm đến cậu ta."

Mấy chữ này, lại làm cho tâm trí Ngu Thư Hân giống như bị lông vũ phất qua.

Ngứa ngáy như gần như xa.

"Khoảng thời gian tôi tốt nghiệp trung học, nghỉ hè làm qua nhân viên phục vụ." Ngu Thư Hân đột nhiên mở miệng, "Sau khi gặp đủ loại khách, mọi thứ đều cảm thấy rất bình thường."

Năm mười tám tuổi, Ngu Thư Hân đứng trong đám người, trưởng thành xinh đẹp.

Nhưng trong môi trường đó, vẻ đẹp không mang lại thứ tốt cho cô.

Có cố ý xoi mói, dùng dáng vẻ đầy mỡ trêu ghẹo.

Cũng có quản lý lấy lòng cùng với trong công việc vô tình hay cố ý ăn bớt.

So với những người này, những người vội vàng thúc giục các món ăn, những vị khách động tý lại chửi ầm lên còn khá lương thiện.

Tuy nhiên, một ngày nào đó, một người đàn ông trông 34 tuổi với bộ râu quai hàm, mượn lý do gọi món ăn, đưa tay sờ đùi Ngu Thư Hân.
Vào thời điểm đó, cô ấy vừa tròn mười tám tuổi.

Mặc dù đã làm việc chăm chỉ để thích nghi với bầu không khí từ đám mấy rơi xuống bùn đất, nhưng trong xương cốt vẫn còn kiêu ngạo.

Vì thế Ngu Thư Hân dứt khoát lưu loát cầm lấy ly trà bên cạnh, hắt vào mặt người đàn ông.

Trước khi mọi người phản ứng kịp thời, còn bị nhận một cái tát lớn.

"Sau đó, tôi đã bị sa thải." Cô nói chuyện bình bình, giống như kể lại những chuyện không liên quan đến bản thân, "Người phụ trách muốn để tôi nói xin lỗi trước, tôi không muốn. Kiểm tra video giám sát thực sự là anh ta có lỗi trước, nhưng nó không có tác dụng gì. Anh ta cho chút tiền, video giám sát đã bị xóa ngay trước mặt tôi."

Năm 18 tuổi, tôn nghiêm của cô đã bị nghiền nát sạch sẽ.

Vương Hạc Đệ không nói gì, chỉ im lặng nhìn cô.
"Bọn họ cầu xin tôi tha thứ, cũng không phải bởi vì biết mình sai, mà là bởi vì biết tôi có thể gây ra uy hϊếp đối với bọn họ mà thôi." Ngu Thư Hân ngữ khí rất nhẹ, cô giương mắt, âm thanh trầm trầm, "Cho dù là thật tâm thành ý nhận sai, tôi cũng không muốn tha thứ cho bọn họ."

Không có cô gái nào muốn bị sử dụng như một mặt hàng bán đấu giá lòng tự trọng của mình trên trang web.

Nhiều người phục vụ bị chụp ảnh đều là những người bình thường.

Nếu Ngu Thư Hân buông lỏng, nhất định sẽ có người bị ép chấp nhận "xin lỗi", thậm chí không có cách nào để lên tiếng cho chính mình.

Có lẽ là cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, Ngu Thư Hân cười, chuẩn bị đùa giỡn vạch trần: "Tôi nhớ câu đầu tiên anh đến đây nói với tôi, là để tôi mặc quần? Đây có tính là một lời thành sấm hay không."
"Giải thích một chút."

Vương Hạc Đệ ngước mắt lên, nhìn vào mắt cô, sau đó cúi người nhìn thẳng vào tầm mắt cô, từng câu từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói: "Câu nói của tôi có nghĩa là, bộ này của cô rất đẹp."

Ngu Thư Hân ngẩn ra, tựa hồ không kịp phản ứng vì sao người này đột nhiên khen mình.

Tuy nhiên, Vương Hạc Đệ lại híp mắt lại, ý cười đáy mắt không giảm, nhưng không có nửa phần thoải mái: "Cô mặc ra ngoài như thế, tôi sẽ ghen."

"Vì vậy câu nói kia," anh ta nói, "đơn giản là tôi ích kỷ."