[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 43

Sáng sớm trong ngày, Vương Hạc Đệ không ở lại biệt thự lâu, liền thu xếp vé máy bay sớm nhất bay về.

Dù đã sắp xếp công việc từ trước, nhưng trong ba ngày này, công ty vẫn còn rất nhiều việc chờ anh ta xử lý.

Ngu Thư Hân dựa vào gối, nhìn điện thoại một lúc.

Nhϊếp ảnh gia gửi đến mấy tấm ảnh cưới vừa chụp xong, đồng thời xử lý hậu kỳ, hai người đứng giữa một đám người, trông rất bắt mắt.

Thật giống như một cặp tình nhân vậy.

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh một lúc, sau đó nhấc ngón tay cái lên vuốt qua. Nhưng dừng một chút, rồi lại vuốt trở về ấn lưu lại tấm ảnh.

Dù sao bỏ ra nhiều tiền như thế, như nào cũng phải lưu lại cho mình một cái gì đó làm kỷ niệm đi.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Đường Hiểu Đường mang theo một cái gối và một cái chăn bông đi vào, nhìn thấy cô, cười hì hì, lách qua: "Lúc nãy em vừa gặp anh Vương rời đi, anh ấy nói em đến xem chị."

Lần này trợ lý của chương trình cũng đi theo, nhưng dù sao đây cũng là một chương trình tình yêu, ràng buộc về tình yêu, nên Đường Tiểu Đường hầu như ở trong khách sạn cùng các trợ lý khác gặm hạt dưa.

Nhưng vì Vương Hạc Đệ đã dặn tổ chương trình phải về sớm, nên buổi tối Đường Tiểu Đường cũng từ khách sạn chạy về biệt thự, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.

"Chị khi nào yếu đuối như thế?" Ngu Thư Hân cảm thấy buồn cười.

Đường Tiểu Đường nói năng hùng hồn: "Đêm nay trời mưa! Sẽ có sấm sét! Hơn nữa em xem chương trình, chương trình này sẽ kiểu gì cũng sẽ sắp xếp ít nội dung kinh dị. Anh Vương nói chị nhát gan, nhất định sẽ sợ, vì thế muốn em đến chăm sóc cho chị."

... Sao cô lại nhát gan?

Ngu Thư Hân cảm thấy không nói nên lời: "Em nghe lời anh ta nói nhỉ."

Đường Tiểu Đường ha hả một tiếng, giơ tay tắt đèn.

Đêm khuya.

Bởi vì lên xuống núi vất vả cả ngày, lại còn phải làm việc trong nhà hàng, hơn nữa tối qua bởi vì áp lực trong lòng khi phải ngủ cùng giường với Vương Hạc Đệ đêm qua, vẫn không nghỉ ngơi đủ, vì thế đêm nay Ngu Thư Hân ngủ rất nhanh.

Hơn ba giờ, điện thoại bên cạnh giường của Đường Tiểu Đường rung lên, dường như là báo thức.

Cô như một con cá chép nhảy lên, nhanh chóng tắt âm thanh, sau đó cẩn thận quan sát phản ứng của Ngu Thư Hân bên cạnh.

Cũng tốt, không đánh thức chị ấy.

Đường Tiểu Đường thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhẹ nhàng leo xuống giường rót một cốc nước ấm.

Sau đó nâng Ngu Thư Hân dậy và cho cô ấy uống.

Tiếp đó, cẩn thận đỡ cô nằm xuống.

Đường Tiểu Đường quan sát một hồi, thấy Ngu Thư Hân không có gì khác thường, sau đó liền an tâm.

Tối nay, khi cô vội vàng về biệt thự, tình cờ gặp Vương Hạc Đệ vừa thu dọn hành lý rời khỏi biệt thự.

Là một fan CP, Đường Tiểu Đường vô cùng hưng phấn chào hỏi: "Xin chào anh Vương!"

Vương Hạc Đệ nghe tiếng quay đầu, liền nhìn về phía cô, trong đầu dường như đang tìm kiếm cô là ai, sau khi nhớ ra là trợ lý của Ngu Thư Hân, khóe môi anh ta cong lên, đáp một tiếng: "Ừ."

Sau đó, liền xoay người lại đi về phía trước.

Chưa đi được mấy bước, như là nhớ tới chuyện gì, lại quay lại.

"Phiền cô chút được không?" Vương Hạc Đệ nói.

Đường Tiểu Đường nịnh nọt: "Chuyện gì anh cứ nói! Không phiền!"

"Khoảng ba đến bốn giờ đêm, hãy cho cô ấy uống một ly nước ấm, đừng đánh thức cô ấy." Vương Hạc Đệ nói, "Gần đây cổ họng cô ấy có vấn đề."

"Hả?" Đường Tiểu Đường không phản ứng kịp.
Là trợ lý của Ngu Thư Hân, phải hiểu rõ về thói quen sinh hoạt của nghệ sĩ nhà mình, hoàn toàn không biết nửa đêm cần uống nước.

Thế nhưng Vương Hạc Đệ nói rồi, nên cô cũng không hỏi nhiều: "Em sẽ cố gắng hết sức, nhưng đôi khi em ngủ say đến mức không nghe thấy chuông báo."

"Không." Vương Hạc Đệ cúi người, cười híp mắt nói, "Cô nghe được."

Bị uy hϊếp.

"..." Đường Tiểu Đường khó khăn gật đầu, "Được, em nhất định nghe thấy."

Vì vậy, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Vương Hạc Đệ, Đường Tiểu Đường dựa vào khát vọng sinh tồn mãnh liệt của mình, nửa đêm cố gắng dậy để cho Ngu Thư Hân uống nước.

Sau khi làm xong tất cả, cô nhấc điện thoại của mình và gửi một tin nhắn–

Đường Tiểu Đường: [Ông chủ! Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ!]

Vương Hạc Đệ: [Đã gửi cho bạn một phong bì đỏ]
Đường Tiểu Đường hưng phấn mở ra.

1.11 nhân dân tệ.

Cô im lặng một lúc, nghẹn ngào trả lời: [Cảm ơn lì xì của ông chủ, đây là việc tôi nên làm.]

"Em đang gửi tin nhắn cho ai thế?" Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Ngu Thư Hân ngẩng đầu, môi cong lên, chậm rãi nói: "Tại sao trước đây chị không thấy em siêng năng vậy?"

Đường Tiểu Đường sửng sốt, không cầm chắc điện thoại, trực tiếp rơi xuống trước mặt Ngu Thư Hân, lắp bắp nói: "Chị Hân, chị, sao chị tỉnh rồi?"

Hành động của mình rõ ràng rất nhẹ, hơn nữa phản ứng còn rất nhanh, chuông báo thức vừa vang lên liền tắt mà!

"Em là thật sự nghĩ, chuông báo thức của em chỉ vang lên một lần à?" Ngu Thư Hân chế nhạo, "Chuông vang lên ròng rã ba lần, em mới cam chịu mở mắt ra."

"..." Tính sai rồi.

Thấy vẻ mặt này của cô, Ngu Thư Hân nhướng mi, sau đó cầm chiếc điện thoại rơi trước mặt lên xem.
Khung chat với Vương Hạc Đệ còn chưa tắt, cứ sáng ở đó như vậy.

Ngu Thư Hân im lặng, nhướng mày: "Anh ta bảo em làm như này?"

"Vâng ..." Đường Tiểu Đường gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Chị Hân, gần đây cổ họng của chị có vấn đề à?"

Nhưng Ngu Thư Hân không trả lời.

Cô hạ mắt xuống, nhìn avatar của Vương Hạc Đệ vì mình mà thay đổi thành Shin và Bạch Tuyết, trong mắt tâm tình cuồn cuộn, mịt mờ không rõ.

Một lúc lâu sau, cô đặt điện thoại xuống, xoay người, lạnh nhạt nói: "Chỉ là hơi ho thôi, ngủ sớm đi."

Nhưng mà mãi tận đêm khuya Ngu Thư Hân mới chợp mắt.

Cô nhớ trước đây cô đã từng nhắc đến di chứng sau khi rơi xuống nước với Vương Hạc Đệ lúc trong khách sạn.

Khi đó chỉ là trêu đùa tuỳ ý nói chuyện.

Trong thời gian này, vì ảnh hưởng của lần đó, cổ họng của cô ấy ban đêm cứ khô, nửa đêm đột ngột ho khan mà tỉnh.
Tuy nhiên, kể từ khi chương trình bắt đầu, buổi tối đầu tiên vào khách sạn, tình trạng này chưa bao giờ xảy ra nữa.

Lúc đó Ngu Thư Hân hoàn toàn cho rằng đó là di chứng, cuối cùng cũng khỏi hẳn.

Bây giờ mới biết, hóa ra là vì Vương Hạc Đệ.

Kể từ khi chương trình bắt đầu, người hâm mộ trên weibo của Ngu Thư Hân đã tăng thêm vài triệu.

Số lượng fans cũng không ngừng tăng lên, mặc dù hầu hết trong số họ chỉ là hảo cảm của người qua đường, nhưng rõ ràng là mức độ phổ biến và đề tài khống bình, đều tăng lên nhanh chóng.

Gần đây, một số blogger cũng đã nghe được tin, tuy rằng weibo của công ty không có thông báo nhưng đã tung ra tin tức "Ngu Thư Hân sẽ kiện một vị thành niên" trước.

Cư dân mạng bàn tán rất nhiều, để tiếp thị hình tượng khoan dung cho chính nghệ sĩ của mình, công ty của Chu Tử Nhiên bắt đầu dẫn dắt thuỷ quân công kích Ngu Thư Hân vào giai đoạn này.
【Cần gì khởi tố người vị thành niên chứ?】

【Có ai biết khởi tố vì gì không?】

【Chắc là xâm phạm danh dự loại sự việc này, nhưng tôi thật không rõ, trên internet có quá nhiều minh tinh bị công kích như này, tôi cũng không thấy ai nắm lấy trẻ vị thành niên khởi kiện. Có bản lĩnh đi khởi tố blogger đi.】

Vì sự việc này, mặc dù buổi ghi hình đầu tiên của chương trình đã kết thúc nhưng tên của Ngu Thư Hân vẫn giữ vị trí cao trên hot search.

Khoảng thời gian này, bất kể là quảng cáo hay lời mời đóng phim truyền hình đều không ngừng đến.

Hạ Hoài Tình đã chọn lọc kĩ càng, nhưng hành trình vẫn kín như vậy.

Có điều thấy quay chương trình vất vả, vẫn để cho Ngu Thư Hân nghỉ cả ngày.

Ngày nghỉ này, Ngu Thư Hân trở về thành phố Liễu Xuyên để thăm mẹ.

Khoảng thời gian này trên weibo có rất nhiều tin về mình.
Bất kể là danh tính CP Đệ Hân, hay là hot search trước đây vì chuyện của Chu Diễn, cùng với vụ việc "kiện một trẻ vị thành niên" gần đây bị blogger lộ ra, tất cả đều gây xôn xao dư luận.

Những tin tức hỗn tạp này che ngập bình luận, Ngu Thư Hân cảm thấy không thành vấn đề, nhưng cô vẫn phải động viên tâm trạng của người nhà mình.

"Con đừng lo lắng, mẹ sẽ không để ý những tin nửa thật nửa giả kia đâu." Mẹ Ngu bận bụi đón gió tẩy trần cho con gái, cười nói: "Mẹ chỉ tin con mẹ thôi."

Nói không lo lắng là giả.

Mặc dù mẹ Ngu tôn trọng sự lựa chọn của Ngu Thư Hân, nhưng cái chết của Ngu Thư Ly năm đó vẫn khiến bà canh cánh trong lòng về cái vòng tròn ăn thịt người không ra xương này.

Nhưng cũng biết con gái so với mình vất vả hơn, vì thế những lời phiền muộn kia không đề cập đến.
"Mẹ đã xem chương trình, con và anh Vương là bạn học cấp ba?" Mẹ Ngu nở nụ cười, "Mẹ khá thích cậu ta, sao trước nay không nghe con nhắc tới?"

"Mẹ, con không nói nữa, chỉ là hợp đồng tình nhân trong giới giải trí mà thôi." Ngu Thư Hân bất lực nói, "Quả thật là bạn học cấp ba, nhưng chúng con chưa gặp mặt nhiều lần, ấn tượng lẫn nhau không nhiều. "

"Thật không?" Mẹ Ngu vẫn cười, "Vậy con thích cậu ấy không?"

Câu nói này khiến Ngu Thư Hân dừng lại.

Cô cụp mắt xuống, suy nghĩ hồi lâu, cũng không nói không, ý tứ không rõ nói: "Mẹ, hai chúng con không hợp."

"Thế à." Mẹ Ngu cũng không phản ứng nhiều, xoay người đi vào bếp nấu ăn, đi được hai bước, mẹ lại dừng lại, quay đầu cười nói: "Những thứ khác không quan trọng, mẹ hi vọng con vui vẻ, mỗi lựa chọn đều không hối hận là được. "
Ngu Thư Hân nở nụ cười: "Vâng, con biết."

Vì chỉ có một ngày nghỉ nên cô không chuẩn bị nghỉ qua đêm.

Vé đường sắt cao tốc là mười giờ tối, ăn tối xong, cô thu dọn đồ đạc rồi lên đường.

Khoảng thời gian này, mẹ Ngu ở nhà tổng vệ sinh.

Nhiều đồ lặt vặt trong phòng đã được dọn đến kho.

Mẹ Ngu lau bàn nói: "Trước khi đi con vào kho chứa đồ nhìn, cần dùng gì thì lấy ra, tránh bụi."

Vào trong phòng chứa đồ, tuỳ tiện xem qua xem lại, Ngu Thư Hân từ trong ngăn kéo nhỏ lấy ra một chiếc điện thoại di động.

Kiểu dáng là điện thoại nắp gập, kiểu của chục năm trước, trên màn hình có vài vết nứt, trên thân máy có một lớp dày, giờ mở máy lên không được.

"Đó chắc là của chị con." Mẹ Ngu lau tay đứng sau lưng nói: "Vừa rồi mẹ cũng dọn dẹp, lúc chủ nhà đưa đồ của chị con, mẹ cũng xem qua. Điện thoại này chắc đã hỏng từ lâu, nhưng dù sao cũng là đồ của chị con, mẹ cũng không nỡ vứt đi, liền bỏ hết tất cả vào một ngăn."
"Sửa được không mẹ?" Ngu Thư Hân hỏi.

Mẹ Ngu lắc đầu: "Hôm trước mẹ đem đi mấy cửa hàng đều nói không được. Điện thoại này cũ quá, nhiều năm rồi."

"Để con hỏi." Ngu Thư Hân cất điện thoại đi, "Người con quen chắc sửa được."

Ngồi trên tàu cao tốc, Ngu Thư Hân gửi tin nhắn cho Đường Tiểu Đường hỏi: "Ở Đồng Nam, em có biết ai giỏi có thể sửa điện thoại di động cũ mười năm trước không?"

Đường Tiểu Đường: [Để em hỏi xem, loại di động này sửa thì có vài nơi làm được, nhưng dữ liệu không chắc giữ được.

Dữ liệu...

Ngu Thư Hân suy nghĩ một chút, liền cảm thấy dù hi vọng không lớn, nhưng không chừng có thể có manh mối về người kia trong nhật ký chị gái trong điện thoại.

Ngu Thư Hân: [Vậy thì để chị hỏi lại.]

Đường Tiểu Đường: [Kỳ thật chị có thể hỏi anh Vương.]
Đường Tiểu Đường: [Không phải anh ấy chuyên về công nghệ sao! Việc sửa điện thoại di động rất đơn giản!]

Ngu Thư Hân im lặng một lúc, quay lại trang tin nhắn, bấm vào ô trò chuyện với Vương Hạc Đệ.

Tin nhắn gần nhất cách đây hai ngày.

Mặc dù đề xuất của Đường Tiểu Đường nghe rất hợp lý, tổ phát triển của Vương Hạc Đệ có mức lương hàng năm ít nhất đều là bảy hoặc tám chữ số.

Để họ sửa điện thoại, thật sự khó mà mở miệng.

Do dự một lúc lâu, Ngu Thư Hân sắp xếp câu chữ, ngập ngừng thốt ra hai chữ.

Ngu Thư Hân: [Có ở đấy không?]

Vương Hạc Đệ trả lời nhanh chóng: [Có việc?]

Ngu Thư Hân: [Công ty của các anh có nhận việc không?]

Vương Hạc Đệ: [Việc gì?]

Ngu Thư Hân: [Sửa điện thoại.]

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu.

Vương Hạc Đệ: [Cô đang nói đùa với tôi à?]