[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Chap 47

Bình luận nổ tung thành một mảnh, nhưng chỉ có bình luận đơn giản của Vương Hạc Đệ, lọt vào mắt Ngu Thư Hân cực kì rõ ràng.

Cô nhìn chằm chằm vào bình luận trong một lúc lâu, sau đó tắt điện thoại di động, dựa đầu lên ghế sofa và nhắm mắt lại.

Hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra.

Nhưng không nghĩ tới, có thể ảnh hưởng đến chính mình nhất, lại là Vương Hạc Đệ một câu trả lời ngắn ngủi như vậy.

Mặc dù không biết là hợp tác diễn kịch, nhưng anh ta đã làm hết chức trách để xây dựng hình tượng.

Nhưng cho dù thật hay giả, nó thực sự đánh vào tim cô.

Mũi cô chua xót, ngay lập tức cúi đầu nhéo nhéo lông mày, đè cảm xúc đó xuống.

Người này sao lại trêu người như vậy?

Rõ ràng là chuyện cảm động.

Nhưng cô lại có chút buồn không thể giải thích được.

Ngu Thư Hân giơ tay xoa thái dương, im lặng một lúc, lại sửa sang lại tâm tình, cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị nói cảm ơn Vương Hạc Đệ.

Nhưng trước khi gửi tin nhắn, cô dường như nhớ lại điều gì đó, mở weibo một lần nữa, theo dõi người nạn nhân lên tiếng.

Ngay sau đó, cô phát hiện ra rằng một trong những cô gái trẻ đã gửi cho mình một tin nhắn riêng tư.

Thời gian là một tuần trước.

Chẳng qua bị nhấn chìm trong mục thư của người không quen, Ngu Thư Hân không nhìn thấy.

"A a, bởi vì không có phương thức liên lạc của Ngu tiểu thư, liền lặng lẽ gửi tin nhắn riêng, hy vọng có thể nhìn thấy!"

"Cảm ơn bạn đã kiên trì truy tố, lúc biết chuyện này tôi thật sự rất suy sụp. Đặc biệt sợ rằng những bức ảnh này bị bạn bè nhìn thấy, nói thật tôi còn không quan tâm đến bồi thường, so với những điều này tiền thực sự không tính là gì."

Tuy nhiên, khoảng một ngày sau, người này một lần nữa gửi tin nhắn.

"Vẫn là muốn lén lút đem chuyện này nói cho Ngu tiểu thư! Đêm qua trợ lý của anh Vương đã liên lạc với tôi để bồi thường, còn mời tôi giúp bạn khởi tố, hy vọng tôi từ bỏ không rút đơn kiện!

Mặc dù trợ lý Trần nói hy vọng tôi không nói với bạn, nhưng tôi vẫn bí mật nói haha, bởi vì cảm thấy rằng nếu bạn biết sẽ rất hạnh phúc. Tôi đã hỏi một số bồi bàn giống như tôi, nói rằng có vẻ hầu như tất cả đều đã nhận được tin nhắn.

Anh Vương thật sự đối tốt với bạn! ! Cực kì hâm mộ!"

Ngu Thư Hân đọc xong tin tức từng câu từng chữ, im lặng rất lâu, sau đó suy nghĩ câu chữ gửi tin nhắn: 【Cảm ơn bạn đã cho tôi biết, có tiện cho tôi xem ảnh chụp màn hình trợ lý Trần giao tiếp với bạn không? Bởi vì tôi muốn biết chi tiết, tôi cũng thực sự ngạc nhiên.】

Người đằng kia trả lời rất nhanh: 【Tất nhiên không thành vấn đề! 】

Hai ảnh chụp màn hình được gửi đi.

Nội dung trên ảnh chụp màn hình là toàn bộ quá trình giao tiếp giữa trợ lý Trần và cô ấy.

Và đưa ra một đề nghị sáu chữ số.

Giá này là rất cao, cũng khó trách tất cả các nạn đều kiên quyết khởi tố.

Một mức giá như vậy, không ai không động lòng. Huống chi chuyện khởi tố có Ngu Thư Hân ở phía trước dẫn dầu, chuyện trăm lợi vô hại, tất cả mọi người đều có thể đoán ra nên lựa chọn như nào.

Ngu Thư Hân rũ mắt, đánh ra một dòng chữ: 【Cảm ơn bạn.】

Cô tắt weibo, ôm đầu gối im lặng một lúc lâu, lặp đi lặp lại cầm điện thoại di động mở hộp tin nhắn Vương Hạc Đệ, nhưng một chữ cũng không nhập.

Một lúc lâu sau, cúi đầu tì trán lên đầu gối.

Cô không hiểu anh ta.

Há miệng ngậm miệng tính sổ.

Này không phải là không hào phóng à?

Trực giác của phụ nữ rất chính xác.

Ngu Thư Hân đoán không ra, nhưng lời nói đến bên miệng, lại một chữ cũng không nói ra được.
Lần đầu tiên trong đời, cô sợ hãi như vậy, sợ một điều.

Sợ hãi chính mình tưởng bở.

Ngay sau khi quan tuyên, Thanh Ngọc Án 2 nhanh chóng tuyên bố chính thức khởi động.

Sau khi lễ khai máy kết thúc buổi tối có một bữa tiệc theo lệ, Ngu Thư Hân trở về khách sạn nghỉ ngơi một lúc, liền chuẩn bị chạy tới khách sạn.

Kỳ thực những ngày này, weibo của cô vẫn không yên bình.

Mặc dù Dung đạo đã lên tiếng cho cô, nhưng không thể tránh khỏi, với tư cách là nữ phụ chính của bộ phim, đương nhiên sẽ có người so sánh cô với nữ chính.

Nếu có sự tương phản, chắc chắn sẽ có một cuộc tranh luận nổ ra.

Fans của Tiểu Hoa đều đặc biệt nhạy bén, fans hai nhà trong nháy mắt đã trở thành đối thủ của nhau, bẩn thỉu xé nhau không còn một mảnh.

Cửa thang máy mở ra.

Ngu Thư Hân đi vào, sau đó thuận tay lôi kính râm và mũ ra, điều chỉnh vành mũ một chút.
Gần đây, ngày càng có nhiều paparazzi và những người qua đường có thể nhận ra cô, để tránh những rắc rối không cần thiết, cô ra ngoài bắt đầu võ trang đầy.

"Đinh ——"

Sau khi thang máy đi xuống một tầng, cửa thang máy từ từ mở ra.

"Em nhìn lớp makeup trên mặt chị đi, có cảm thấy có vấn đề không? Màu sắc son môi hôm nay có hợp với quần áo không?"

Trương Sở Quân cầm tấm gương nhỏ soi mặt đi vào, đường cũng không nhìn, suýt nữa bị vấp ngã.

Trợ lý ở một bên bất đắc dĩ nói: "Chị Sở, hôm nay chị rất đẹp."

Trương Sở Quân căn bản không chú ý tới Ngu Thư Hân trong góc, chỉ trợn trắng mắt, xoay người nói: "Trong bữa tiệc muốn chụp ảnh, ảnh chụp còn có thể truyền lên weibo, vạn nhất tôi và Ngu Thư Hân đứng cùng nhau bị so sánh, không phải rất mất mặt sao."

"Sao thế được?" Trợ lý vội vàng ủng hộ lão bản nhà mình, "Tôi cảm thấy dung mạo cô ấy rất bình thường, vẫn là lão bản chị đẹp hơn."
"Em nói láo! Em nói ai bình thường?" Trương Sở Quân đem gương nhỏ gập lại, nói năng hùng hồn, "Nữ thần chị nhan sắc đẹp nhất thế giới, cả thế giới bình thường cô ấy không bình thường!"

Ngu Thư Hân: "..."

Bình thường có nhiều người nói xấu cô, tình cờ bị cô nghe thấy.

Nghe người khác khen ngợi sau lưng mình như này, vẫn là lần đầu.

Hơn nữa nghe còn thấy ngượng.

Cửa thang máy mở ra.

Đường Tiểu Đường đứng đợi ở cửa quay đầu, lập tức giơ tay lên vẫy vẫy, ý bảo: "Lão bản, tôi ở bên này!"

Lão bản?

Trương Sở Quân sửng sốt, theo bản năng quay đầu.

Ngu Thư Hân tháo kính râm xuống, trong đôi mắt cười lấp lánh, cô cong môi, giọng nói nhẹ nhàng: "Cám ơn khen ngợi, cô cũng rất xinh đẹp."

Nói xong, lễ phép gật gật đầu về phía hai người, sau đó đi về phía Đường Tiểu Đường.
Trong thang máy hoàn toàn yên tĩnh.

Sau khi chứng kiến Ngu Thư Hân rời đi, Trương Sở Quân hít sâu một hơi, run rẩy giơ tay lên, một lần nữa đóng cửa thang máy.

Trợ lý hỏi: "Không phải chị đến bữa tiệc ạ?"

Trương Sở Quân hít sâu một hơi: "Trở về trang điểm lại."

Bữa ăn rất mệt.

Mặc dù có một bàn thức ăn, thế nhưng nữ minh tinh vì duy trì dáng người diễn xuất, thêm vào một bàn người không quen thuộc, vì thế dùng cơm rất câu nệ.

Đơn giản chỉ là tâng bốc lẫn nhau một vài từ, nhân tiện nghe các nhà đầu tư phát biểu một lần nữa, với bộ phim này tràn đầy hy vọng và tương lai tươi sáng.

Thật ra trước đây nhà đầu tư Triệu tiên sinh này cũng từng tiếp xúc với Ngu Thư Hân vì chuyện tuyển chọn diễn viên, người này kiêu ngạo tự cao, mặc dù có đầu óc kinh doanh, nhưng phần lớn thời gian đều không xem ai ra gì.
Nhưng cũng may Dung đạo đã nói trước, cho nên anh ta cũng sẽ không can thiệp nhiều vào quá trình quay phim.

Ngu Thư Hân húp một ngụm canh cá, cảm thấy tanh.

Cô cau mày, đặt đũa xuống, chuẩn bị rót một ly nước trái cây để giải tỏa ngấy. Nhưng tìm kiếm xung quanh, không tìm thấy bình nước trái cây.

Triệu tiên sinh ngồi chéo lập tức chú ý tới động tác của Ngu Thư Hân, lập tức háo hức hỏi: "Ngu tiểu thư, có phải cô muốn uống nước không?"

Ngu Thư Hân hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: "Ừ, đúng."

"Ở chỗ tôi!" Triệu tiên sinh vội vàng đứng dậy, từ phía sau lấy chai bình nước trái cây ra, tích cực nói, "Để tôi rót cho cô."

"... ?"

Cô có tài cán gì?

Ngu Thư Hân từ chối: "Không cần, đưa cho tôi là được."

"Đã vào tổ còn khách khí cái gì, bên kia cô lấy đồ uống không tiện, tôi đưa tới cho cô." Triệu tiên sinh chạy tới, rót đầy nước trái cây cho cô, "Đúng rồi?Có muốn gọi thêm vài hộp sữa chua không, Ngu tiểu thư có uống rượu không? Phục vụ, đem——"
"Thật sự không cần." Ngu Thư Hân vội vàng đứng dậy đè lại vị Triệu tiên sinh này, thể xác và tinh thần đều mệt, "Tôi uống một ly nước trái cây là được, cảm ơn ngài đã chiếu cố."

Triệu tiên sinh gật đầu, còn không quên nhiệt tình bắt tay với cô: "Chăm sóc nhiều hơn chăm sóc nhiều hơn."

Ngu Thư Hân thật sự không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy kỳ quái.

. . . Sao hôm nay người này lại giống như biến thành người khác vậy?

Nếu như là vì Vương Hạc Đệ, thế nhưng lúc hai người công khai tình cảm, lúc đó dáng vẻ của anh ta rõ ràng vẫn là vênh mắt hất hàm sai khiến.

Sao chưa đầy một tháng, liền như người khác vậy?

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Dung đạo bảo các diễn viên chính ở lại trước, thống nhất phân tích nhân vật, tìm cảm giác vào vai một chút, để đảm bảo ngày mai ngày đầu tiên có thể tương đối thuận lợi và trôi chảy.
"Kịch bản hẳn là mọi người đã đọc, tôi sẽ chọn một đoạn phim ba người các cậu đóng chung, các cậu đọc lời thoại cho tôi nghe, để tôi xem sự hiểu biết của các cậu về nhân vật."

Dung đạo nhìn đồng hồ, nói tiếp: "Tôi sẽ cho các cậu năm phút để tìm cảm giác."

Cảnh này là ba người trong quá trình bị phục kích bỏ chạy, phát hiện ra một cô bé gia cảnh sa sút, cả gia đình chỉ có một mình cô sống sót, còn bị sát thủ truy sát thảm khốc.

Thái độ của ba người khác nhau.

Nữ chính muốn ra tay cứu giúp, mà nam chính thì trung lập thiên vị thái độ nữ chính, nữ phụ thì cảm thấy nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Vì vậy, xảy ra một đoạn tranh cãi ngắn ngủi.

Sau năm phút chuẩn bị, lời thoại bắt đầu từ Trương Sở Quân.

Có lẽ bởi vì cô ấy bắt đầu, vì thế vẫn chưa lập tức nắm bắt được trạng thái, nhưng vẫn có cảm xúc.
Tống Cảnh Vân phản ứng rất nhanh, lập tức đón lời.

Bầu không khí xung quanh và bối cảnh ít nhiều sẽ có ảnh hưởng đến mọi người, anh ta rõ ràng cũng chú ý đến điểm này, khi đọc lời thoại chú ý nhiều hơn đến hành động và giọng điệu, cố gắng hết sức để tạo ra một bầu không khí giang hồ tức giận.

Đoạn này nam nữ chính có lời thoại lại tương đối nhiều, thường xuyên nói qua lại, cũng dần dần thoát ly lời thoại, vào vai.

Cuối cùng, đến lượt đoạn của Ngu Thư Hân.

Cô vẫn lười biếng dựa vào ghế, đặt tay lên lưng ghế, trông rất thoải mái.

Đến khi cô tiếp lời, cũng không học họ lập tức ngồi nghiêm chỉnh, thay đổi trạng thái của mình.

"Nếu ta có cơ hội làm, nhưng không làm, ta sẽ hối hận cả đời." Tống Cảnh Vân nói.

"Ta không muốn chàng mạo hiểm." Trương Sở Quân đáp.
Trương Sở Quân lắc đầu: "Không, không ai có thể trơ mắt nhìn một tiểu cô nương chết trước mặt mình, thờ ơ không động lòng."

Ngu Thư Hân chỉ là vô cùng tự nhiên ngước mắt lên, cảm xúc trong mắt phai nhạt đi vài phần, cứ như vậy u ám nhìn về phía Tống Cảnh Vân.

Sau đó cô cười khẽ, giơ tay lên chống cằm dựa lưng sau ghế, ngón trỏ quấn quanh tóc mình, không cố ý đoan trang, chậm rãi nói: "Ta có thể."

Trương Sở Quân hơi giật mình, lập tức dựa theo lời thoại tiếp lời: "Ngươi nói gì?"

"Tôi nói ——" Ngu Thư Hân buông tay xuống, sau đó cúi người tới gần Trương Sở Quân, kề sát mặt cô, nheo mắt lại, trong mắt tràn ngập ý cười, "Tôi có thể."

"Giang cô nương đừng nói với tôi cái gì mà đạo nghĩa giang hồ, " Ngu Thư Hân không cố ý nắm bắt giọng điệu cổ trang, diễn cảm mà lại tự nhiên, "Tôi không có lương tâm."
Đến đây, buổi biểu diễn kết thúc.

Dung đạo nhìn mấy người một lát, sau đó đơn độc quay đầu nhìn Ngu Thư Hân, ngẩng đầu về phía cô: "Rất tốt."

Trương Sở Quân và Tống Cảnh Vân liếc nhau, cũng không cảm thấy xấu hổ.

Hai người kỳ thật đều là diễn viên trong giới được đa số mọi người công nhận, đương nhiên cũng biết đoạn kịch vừa rồi, Ngu Thư Hân thắng ở đâu.

"Đó là vấn đề chính của các vị, lời thoại và diễn xuất, có thể dễ dàng cho mọi người thấy rằng các vị đang diễn chứ không phải bản thân nhân vật."

Dung đạo nhíu mày, "Sự hiểu biết và cảm xúc của bạn về nhân vật là đúng, nhưng tôi không muốn các vị diễn ra nhân vật, mà muốn các vị trở thành nhân vật. Đây là căn bệnh chung của rất nhiều diễn viên, khi đóng phim cổ trang sẽ đặc biệt mang đến giai điệu cổ trang."
"Giọng nói không phải từ âm điệu phát ra, mà dựa vào cảm xúc để hiện ra."

Là một đạo diễn, Dung đạo vẫn phê bình thẳng thắn không chút nương tay.

Ông lần lượt chỉnh lại cho mỗi diễn viên một lúc, hoàn toàn xong việc, đã là chín giờ tối.

"Được rồi, về đi."

Dung đạo nhìn đồng hồ, rốt cục thả người ra.

Tống Cảnh Vân và Trương Sở Quân chào hỏi, đều lần lượt rời đi.

Bởi vì biên kịch đang cùng Ngu Thư Hân sửa đổi kịch bản, cho nên cô ở lại đến trễ nhất.

Lúc rời đi, đột nhiên nhớ tới chuyện của Lâm Trúc Du, thuận miệng hỏi một câu: "Nhân vật kia bắt đầu quay còn chưa định sao?"

Câu hỏi này, là hỏi phó đạo diễn và biên kịch có mặt ở phía sau lưng.

Bọn họ kẹt nửa ngày, sau đó cười nói, "À cái này... Thật ra đã định rồi, nhưng bây giờ không tiện công bố, hơn nữa phải xem thời gian của anh ta có đủ hay không mới được."
Xem thời gian của anh ta?