[Đệ Hân Dẫn Lực] - Người yêu tin đồn

Ngoại truyện 3

【1】 Liên quan đến túi thỏ nhỏ.

Kết thúc hoạt động, người dẫn chương trình kiểm kê số tiền mỗi đứa trẻ kiếm được, sau đó tuyên bố: "Lần này bày sạp, bạn học Vương Tư Uyên của chúng ta kiếm được nhiều tiền nhất, chúng ta hãy cùng nhau chúc mừng cậu ấy đã giành vị trí đầu tiên nào."

Vương Tư Uyên kiêu ngạo hất cắm về phía Vương Hạc Đệ, nhưng vẫn giả bộ không sợ, sửa lại cổ áo, bộ dáng chuẩn bị phát cảm nhận khi đoạt giải thưởng của mình.

Vương Hạc Đệ căn bản lười để ý tới nó.

"Nhưng mà, chúng tôi phát hiện còn có một số bạn nhỏ tiền kiếm được chưa đủ để trả tiền thuê nhà nha." Người dẫn chương trình khen Vương Tư Uyên xong, chuyển đề tài, nhìn về phía con trai của một vị ảnh đế bên cạnh, Vương Tráng Tráng, "Bạn nhỏ Tráng Tráng, vì sao tiền của cháu không đủ vậy."

Tráng Tráng mím môi, sau đó nhút nhát duỗi tay ra sau lưng ra. Cậu bé cầm trong tay chiếc túi đóng kín, bên trong chứa một túi thỏ nhỏ đáng yêu: "Bởi vì cháu thấy em gái Thiến Thiến dường như rất thích, vì thế cháu đã bí mật sử dụng tiền để mua tặng cậu ấy. Mua xong mới phát hiện không đủ tiền ạ."

Người dẫn chương trình trong nháy mắt bị xúc động.

Vì thế ngay dưới máy quay phim, việc bàn giao món quà tình bạn giữa những đứa trẻ cảm động này đã được ghi lại. Thiến Thiến nhận lấy quà, ngọt ngào nói "cảm ơn", còn trả lại cho Tráng Tráng một cái ôm thật lớn.

Hình ảnh rất ấm áp.

Để biểu dương Tráng Tráng, người dẫn chương trình còn miễn tiền thuê nhà cho cậu bé.

Mà đắm mình trong niềm vui của việc giành giải nhất, Vương Tư Uyên đã bỏ qua tất cả những việc này.

Cậu ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến bên cạnh Vương Hạc Đệ, vỗ vỗ ngực: "Con đứng thứ nhất đấy."

Vương Hạc Đệ không nói gì nhìn cậu, và nhìn mấy đứa bé đứng sau lưng.

Thiến Thiến tay trái nắm tay Tráng Tráng, tay phải cầm túi thỏ nhỏ, giọng sữa ngọt ngào nói: "Anh Tráng Tráng, ghi hình xong chương trình anh đến nhà em chơi được không?"

Tráng Tráng: "Được, được, để cha anh đến đón em."

Vương Tư Uyên thấy Vương Hạc Đệ không phản ứng, lại lặp lại một câu: "Con đứng thứ nhất."

". . ." Vương Hạc Đệ lúc này mới chậm rãi dời tầm mắt lên người Vương Tư Uyên, ý tứ sâu xa nhìn chăm chú cậu hồi lâu, sau đó thở dài, ngồi xổm xuống sờ sờ đầu cậu: "Đừng nản lòng."

Vương Tư Uyên: "?"

Cái gì đừng nản lòng? Con không phải đứng thứ nhất à?

Sao lại có dáng vẻ như con thua thảm hại thế?

【2】Liên quan đến trò chơi phát hiện nói dối.

Trò chơi phát hiện nói dối.

Một phần không thể thiếu trong các chương trình gameshow giữa cha mẹ và con cái.

Nói một cách đơn giản, nhân viên của tổ chương trình sẽ để đứa trẻ ở một mình trong một căn phòng nhỏ, giả vờ mình biết ma thuật, hoặc đặt "máy phát hiện nói dối", nói với đứa trẻ phải nói sự thật.

Lúc này, cha mẹ bình thường sẽ ở trong một phòng khác để quan sát.

Loại chương trình này liên tục phát sóng nhiều kỳ, người dẫn chương trình cũng rất quen thuộc với kịch bản này.

Mỗi đứa trẻ đi vào đều có tính cách riêng, đôi khi còn nói ra một số trò đùa ngây thơ, nhưng cuối cùng vẫn bị kỹ năng nói chuyện cao siêu của MC làm cho sững sờ, sau đó bị dụ dỗ nói ra một số lời cảm động.

Sau khi trải qua những đứa trẻ trước đó "Cháu rất thích cha", "Hy vọng cha mẹ có thể đi cùng cháu", "Mỗi ngày ở nhà sẽ nhớ cha" đoạn nào cũng cảm động. Đến cuối cùng, đến lượt cậu bé lớn tuổi nhất của chương trình, bạn học nhỏ Vương Tư Uyên.
Cậu lặng lẽ đi đến bàn nhỏ, sau đó cúi đầu nhìn vào chiếc mũ kỳ quái trên bàn, suy nghĩ một lúc, sau đó lịch sự gật đầu với người dẫn chương trình, ngồi xuống.

Người dẫn chương trình bắt đầu mở lời: "Uyên Uyên, cháu có tin vào phép thuật không?"

Vương Tư Uyên dừng lại, trịnh trọng nói: "Mặc dù cháu rất muốn giải thích với chú, nhưng mẹ cháu nói không thể đả kích niềm tin của người khác, vì vậy nếu chú muốn tin thì cứ tin."

". . ." Người dẫn chương trình bị cứng họng, sau đó điều chỉnh lại khuôn mặt, nở nụ cười, đẩy mũ lên trước mặt, "Kỳ thật, đây là một chiếc mũ ma thuật, sau khi cháu đội nón, nếu cháu nói dối, nó sẽ đổ chuông. Thế nào, cháu có muốn thử một lần không?"

Vương Tư Uyên nhìn hắn.

Người dẫn chương trình lặng lẽ chờ đợi một lúc, không đợi được hắn mở miệng.
Hai người rơi vào một sự im lặng kỳ lạ.

Không biết tại sao, trong khoảnh khắc đó, người dẫn chương cảnh lớn nhỏ gì đều đã trải qua, như thể từ ánh mắt của Vương Tư Uyên có thể nhìn thấy "Tôi đang nhìn bạn đấy, chính bạn ngẫm lại mấy lời nói không biết xấu hổ này đi".

Vương Tư Uyên nói: "Chú cứ hỏi thẳng đi, cháu không muốn đội cái nón này."

Nếu chương trình được phát sóng, Tiểu Hồng trong trường mẫu giáo nhìn thấy mình đội một chiếc mũ kỳ lạ như vậy, địa vị của mình chắc chắn sẽ lại thấp hơn một tầng so với cha.

Người dẫn chương trình cuối cùng đã phát hiện ra, hoàn toàn không thể dỗ dành Vương Tư Uyên như mấy đứa trẻ cùng tuổi, nếu không sẽ chỉ tự làm nhục mình.

Vì vậy, hai người bắt đầu nhanh chóng hỏi đáp.

"Ba rất công việc rất bận phải không?"
"Chắc là rất bận ạ, nhưng cháu nghĩ chú Trần bận hơn, chú ấy thảm lắm."

"Hahaha, tại sao?"

"Bởi vì mỗi ngày chú ấy phải làm rất nhiều việc, cháu đã nghe lén được cha cháu bảo chú ấy lẻn vào nơi mẹ cháu quay phim để làm giám sát."

Làm trợ lý tổng giám đốc, trợ lý Trần không chỉ phụ trách công việc của công ty, thỉnh thoảng còn bị Vương Hạc Đệ sai khiến giám sát cảnh quay của Ngu Thư Hân, có tiểu thịt tươi nào không có mắt lén lút nhìn cô hay không.

Về lý do tại sao chọn trợ lý Trần, đó là quyết định sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng của Vương Hạc Đệ.

Nếu chọn một cô gái, có thể làm cho Ngu Thư Hân hiểu lầm. Nếu chọn một người đàn ông, trong đôi mắt của Vương Hạc Đệ là tự tạo tình địch cho chính mình.

Vì vậy, hắn lựa chọn hy sinh trợ lý Trần.

Trợ lý Trần không nghĩ tới chính mình là nghiệp giới tinh anh, nửa đời sau đi làm thám tử tư.
Thực sự rất thảm.

Người dẫn chương trình ho khan hai tiếng: "Vậy khi ba không ở nhà, cháu có nhớ ba không?

"Cũng không nhớ." Vương Tư Uyên nói.

Người dẫn chương trình thấy rất nhiều cậu bé miệng cứng tim mềm, vì vậy cố tình nói thêm: "Lâu lắm rồi không gặp ba, cũng sẽ không nhớ ba sao?"

Vương Tư Uyên: "Ba tan làm còn nhanh hơn cả giờ tan học của cháu."

Đúng vậy, hầu như trong ấn tượng của Vương Tư Uyên, ba mình thường không ở trong công ty lâu.

Bình thường tan làm đều về nhà, sau đó làm việc trong thư phòng.

Chủ yếu là bởi vì, khi Vương Tư Uyên mới sinh ra, Ngu Thư Hân từng lo lắng.

Cô là một nữ diễn viên, thường thường làm việc ở nơi khác, Vương Hạc Đệ cũng bận rộn với công việc. Nhưng nếu Vương Tư Uyên giao cho ông nội hoặc bà ngoại, hay là tìm bảo mẫu, đều có khả năng làm cho đứa nhỏ cảm thấy thiếu tình thân.
Vương Hạc Đệ đương nhiên có thể hiểu được nỗi quan tâm của Ngu Thư Hân, vì vậy hắn nói: "Rất đơn giản, anh đi làm sớm là được. Em có thể yên tâm làm những gì em muốn làm."

Người dẫn chương trình không ngờ Vương Hạc Đệ lại là một tổng giám đốc ngoan ngoãn đi làm về đúng giờ: "Vậy nếu ba đi công tác——"

Vương Tư Uyên: "Ba cháu hiếm khi đi công tác, nếu đi công tác có thể sẽ đưa cháu và mẹ đi cùng."

"Tại sao?"

"Bởi vì ba đi công tác, cháu có thể ngủ với mẹ, nhưng ba không cho." Vương Tư Uyên nói, "Quỷ hẹp hòi."

Người dẫn chương trình hoàn toàn thất bại: ". . ."

Được rồi, đoạn cảm động không bắt buộc.

Trong một căn phòng khác, quỷ hẹp hòi Vương Hạc Đệ, đang thảnh thơi dựa vào ghế sofa xem câu trả lời đặc sắc của con trai mình.

Trần Tử Kiện bình luận thoả đáng: "Tôi đã nghe ra, anh đây là bị Hân Hân quản nghiêm."
Vương Hạc Đệ liếc nhìn hắn một cái, sau đó cười, giọng điệu thản nhiên: "Cảm ơn khen ngợi."

". . ." Không ai khen ngợi anh.

【3】 Mẹ đến rồi

Sau khi vài tập được phát sóng, Vương Tư Uyên là kẻ thù của tổ chương trình, hầu như tuần nào phát sóng đều sẽ lên hot search.

Tuy nhiên, bản thân cậu ta không biết gì về về lời bình trên hot search.

Nhưng từ phản ứng bình thường khi ra ngoài mua sắm thường xuyên bị nhận ra, Vương Tư Uyên cũng biết mình bây giờ có chút danh tiếng.

Thậm chí còn có một số phóng viên tìm được giáo viên mầm non của Vương Tư Uyên để phỏng vấn.

Trước ống kính máy quay, giáo viên bày ra một bộ dáng của người bị hại: "Người bạn nhỏ Vương Tư Uyên có phẩm chất đạo đức tốt, niềm đam mê lên lớp cũng rất mãnh liệt, tôi cảm thấy rất may mắn khi có một học sinh thông minh như cậu ấy."
Tất nhiên, những điều này được xây dựng nếu Vương Tư Uyên không còn chạy đến văn phòng sau giờ học, tổng kết các giáo viên phát âm tiếng Anh sai ngày hôm nay cùng với trọng âm không chính xác, và nhầm lẫn số học trên lớp.

Như vậy, vẫn tính là đứa trẻ khiến giáo viên yên tâm.

Kể từ khi đứng lớp Vương Tư Uyên, giáo viên cảm thấy mỗi ngày của mình giống như một kỳ thi.

Người chấm thi chính là Vương Tư Uyên.

Vương Tư Uyên cũng đã từng nghiêm túc đàm phán: "Mặc dù trường chúng ta là trường mẫu giáo, nhưng con nghĩ rằng chúng ta nên nhìn xa hơn, không thể thua các trường khác."

Giáo viên: "Đúng vậy, nhưng cô cũng không biết định nghĩa của X nằm giữa 1 và -1 như nào, làm sao để tìm ra giá trị tối thiểu của hàm."

Tôi chỉ là một giáo viên mẫu giáo.

Tuy nhiên, khi Vương Tư Uyên trở nên nổi tiếng, giống như tất cả những đứa trẻ dậy thì sớm, bắt đầu có gánh nặng thần tượng.
Trong tuần đầu tiên, loại gánh nặng thần tượng khó hiểu này, thể hiện cụ thể trong một lần đi dạo chó đi dạo còn lục lọi tìm bộ âu phục, đang đứng trước gương thắt nơ thì bị Vương Hạc Đệ xách gáy nâng lên.

"Nếu ba thấy con lại mua âu phục, ba sẽ đổi tất cả những cuốn sách trong tủ sách của con thành Chuyện cổ tích Green và 101 câu chuyện ngọt ngào mà trẻ con thích", Vương Hạc Đệ nói.

Vương Tư Uyên kịch liệt phản đối: "Ba, ba không hiểu, bây giờ con rất nổi tiếng, dáng vẻ của con đại diện cho phẩm giá của cả gia đình. Còn nữa, không thể động đến sách của con!"

"Rắm." Vương Hạc Đệ lười để ý tới cậu, "Có chuyện gì với con? Họ nhìn ba."

Những lời này khơi dậy ham muốn chiến thắng của Vương Tư Uyên.

Thua ai cũng được, thua ba mình tuyệt đối không được.
Tuy nhiên, trong lần ghi hình tiếp theo chương trình, cậu đã xem xét cẩn thận.

Những người hâm mộ nhiệt tình xung quanh sân bay thường cầm biểu ngữ trong tay.

Tuy nhiên, các văn bản trên biểu ngữ gần như "Người yêu trong mộng của Vương Hạc Đệ", cũng như một loạt các biểu ngữ tương tự rất phô trương.

Thỉnh thoảng nhìn thấy tên của mình, tất cả đều là "Em bé Uyên Uyên mau đến làm con trai của tôi"

Vương Tư Uyên bị tổn thương rất lớn.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy không cần để ý đến cái nhìn của người khác.

Vương Tư Uyên tự gắn mác mình là: Nhà khoa học vĩ đại của tương lai, nhà khoa học trẻ nhất thế giới, nhà toán học vĩ đại, người trẻ tuổi có ảnh hưởng nhất.

Để một người vĩ đại có cống hiến cho khoa học trong tương lai làm con trai!

Đúng là không có mắt!
Vì vậy, kể từ khi kết thúc ghi hình chương trình này, Vương Tư Uyên đau đớn suy nghĩ, không bao giờ tham gia vào bất kỳ cuộc phỏng vấn tương tự nào, quyết định cố gắng nghiên cứu toán học.

Trong nỗ lực không mệt mỏi của Vương Tư Uyên, giáo viên mẫu giáo buộc phải học lại toán cao đẳng hơn một tháng sau đó.

Giáo viên: Cả đời tôi ghét toán cao đẳng.

Tất nhiên, những thứ này nói sau.

Khi chương trình đến phần ghi hình giữa kỳ, theo thông lệ, mẹ của đứa trẻ sẽ tham gia vào một phần của chương trình.

Khi trời vừa tờ mờ sáng, Ngu Thư Hân đã lên đường.

Kỳ thực, đối với chương trình này, cô không phải lo lắng. Bởi vì Vương Tư Uyên kỳ thật là một người hoàn toàn có năng lực chăm sóc tốt cho bản thân mình, hơn nữa mình và Vương Hạc Đệ nhiều năm qua lại và tài nguyên, hơn nữa Giang Cảnh Hành là phía nhà đầu tư, hoàn toàn có thể bảo vệ cậu bé khỏi bị thương.
Điều duy nhất cô phải lo lắng, là hai cha con đánh nhau trong chương trình.

Khi vừa đến nơi, Thịnh Hướng Tình đã cho cô một cái ôm vô cùng nhiệt tình, tiện thể còn nũng nịu: "Cuối cùng cũng được gặp lại chị! Em rất nhớ chị!"

Ngu Thư Hân đẩy tay cô ra: "Cũng không đến mức đó, hôm trước em mới mang theo chồng và con gái em ở nhà tôi ăn cơm một ngày, hai người đấu địa chủ còn lén lừa gạt một cái bình hoa nhà tôi."

Thịnh Hướng Tình: "Được rồi chị im đi, đoạn này nói sau."

Thịnh Hướng Tình là một fan hâm mộ lớn của chương trình này, vẫn luôn thích Vương Tư Uyên, đã vô số lần ngạc nhiên: "Chị không cảm thấy đáng yêu? Giống như là phiên bản thu nhỏ của Vương Hạc Đệ mà."

Ngu Thư Hân hoài nghi, Thịnh Hướng Tình đối với Vương Tư Uyên thích, phần lớn đến từ cô có thể khi dễ Vương Tư Uyên, tương tự như cảm giác được khi dễ Vương Hạc Đệ.
Sau khi ăn sáng xong, cũng chỉ mới 7 giờ.

Theo kế hoạch của ê-kíp chương trình, các bà mẹ phải lén đặt bữa sáng lên bàn, sau đó nhẹ nhàng rời đi không đánh thức hai cha con, để họ trải nghiệm cảm giác của cô gái trong vỏ ốc.

Trải qua một ngày hoạt động, tất cả mọi người đều ngủ ngon.

Sau khi đặt bữa sáng xuống, Ngu Thư Hân quan sát tư thế ngủ của hai cha con, khóe môi hơi cong lên, có chút buồn cười.

Vương Hạc Đệ một tay gối ra sau gáy, hai mắt nhắm nghiền, lông mày hơi nhíu lại.

Mà Vương Tư Uyên nằm ngang, đầu tựa vào thắt lưng Vương Hạc Đệ, cả người quấn chăn thành một quả bóng nhỏ.

Nhiều người nói Vương Hạc Đệ và Vương Tư Uyên giống nhau.

Chỉ có Ngu Thư Hân cảm thấy, kỳ thật hai người này cũng không giống nhau.

Nhưng có một số điểm chung.

Ví dụ như tướng ngủ đều rất đáng yêu.
Ngu Thư Hân không tiếng động cười cười, xoay người đang chuẩn bị đi, cánh tay đột nhiên bị kéo lại.

"Sao không đánh thức anh?" Giọng Vương Hạc Đệ mang theo một chút khàn khàn lúc mới tỉnh lại, có ý cười. Anh kéo cô trở lại, nâng cánh tay lên vai cô, sau đó ôm cô vào lòng.

Ngu Thư Hân dán lưng vào l*иg ngực nóng bỏng của Vương Hạc Đệ, sau đó khoác lên mu bàn tay anh, cười nói: "Hiệu quả chương trình."

"À." Vương Hạc Đệ nhẹ nhàng vén tóc Ngu Thư Hân ra, cằm đặt ở cổ cô, "Em vừa vào anh đã tỉnh rồi."

"Giả vờ ngủ?"

Vương Hạc Đệ cười: "Rõ ràng là em, nhìn trộm anh ngủ."

Ngu Thư Hân nghiêng đầu, giọng điệu thản nhiên: "Đúng thế, thì sao?"

"Chơi xấu." Vương Hạc Đệ siết chặt cánh tay, âm cuối hơi cong lên, giống như đang làm nũng, "Rõ ràng là em đang nhìn trộm, sao còn hợp lý như vậy."
Ngu Thư Hân khẽ nở nụ cười: "Là ai đang chơi xấu."

Vương Hạc Đệ quay đầu, khẽ hôn lên mặt cô một cái, sau đó buông tay ra: "Được rồi, bây giờ không so đo."

Đúng lúc này, Vương Tư Uyên trên giường bọc mình thành một đoàn cử động, lười biếng ngồi dậy, dụi mắt hỏi: "Ai thế."

Ánh mắt Vương Hạc Đệ hơi lệch, tiện tay kéo chăn trên người mình lên, đắp lên người Vương Tư Uyên, sau đó quay đầu ám chỉ Ngu Thư Hân một chút.

Ngu Thư Hân hiểu ý, gật đầu lập tức đứng dậy rời đi.

Để đảm bảo hiệu quả của chương trình, tổ chương trình đã không nói với mấy đứa trẻ là có mẹ đến.

Vương Tư Uyên bất ngờ không kịp đề phòng trước mắt một mảnh đen kịt, anh vừa kéo chăn, một bên lớn tiếng hét lên: "Mẹ! Con vừa nghe thấy giọng nói của mẹ."

Vương Hạc Đệ: "Con nghe nhầm rồi."
Gạt người, con vừa rõ ràng nhìn thấy mẹ từ cửa đi ra ngoài. Vương Tư Uyên rốt cục cũng kéo chăn xuống, thở phì nói: "Đêm qua con đã thống kê qua, mấy mùa trước chương trình này đều mời mẹ đến cùng đi du lịch!"

Vương Hạc Đệ nhìn cậu, dứt khoát lười diễn lại, lười biếng dựa vào mép giường: "Được, con đoán đúng rồi."

Vương Tư Uyên: "Vậy con muốn gặp mẹ!"

"Thật đáng tiếc, ba cũng muốn gặp mẹ." Vương Hạc Đệ nói, "Nhưng tổ chương trình nói, buổi sáng không thể gặp mặt."

Vương Tư Uyên tức giận: "Nhưng ba vừa mới gặp."

"Thế à?" Vương Hạc Đệ vén chăn lên, xoa xoa gáy, trong giọng nói hiện lên chút lười biếng, "Vậy có thể bởi vì ba có tiền hơn."

Đáng tiếc là, từ điển của cậu bé Vương Tư Uyên hiện tại vẫn chưa có "cmn" loại lời tục tĩu này, chỉ có thể lén lút bày tỏ cảm xúc của mình trong lòng.
Vì vậy, cậu bắt đầu thay đổi phương thức, giả vờ ủy khuất, còn giả giọng nhút nhát: "Ba không nói đạo lý."

". . ." Vương Hạc Đệ trầm mặc nhìn Vương Tư Uyên trong chốc lát, sau đó cười khẽ một tiếng, "Đương nhiên, không phải ngày đầu tiên con làm con trai ba, mới biết ba không nói đạo lý sao?"

Sắc mặt Vương Tư Uyên suy sụp, thu hồi ủy khuất, xoay người xuống giường.

Sau đó, đoạn video này được ghi lại trong tác phẩm "Ba tôi" của nhà khoa học vĩ đại Vương Tư Uyên.

Cuốn sách dài hơn 300.000 từ, doanh số bán hàng đã nhảy vọt lêи đỉиɦ cao vào lúc đó.

Tất nhiên, đây là sau này.

【4】 Muốn ôm.

Sau khi trải qua một loạt trò chơi thú vị, bọn nhỏ cuối cùng cũng được gặp mặt mẹ.

Hình ảnh đã rất cảm động.

Sau khi thực hiện rất nhiều hoạt động thể chất tiêu hao sức lực mới thành công nhìn thấy mẹ, bọn trẻ rất ngạc nhiên vui mừng, hay làm nũng để mẹ ôm một cái.
Vương Tư Uyên sau khi trải qua, quay vòng tại chỗ, nhắm mắt sờ người, thậm chí đá cầu để có được manh mối, sau một loạt "trò chơi thú vị" mà trước đây mình không muốn chơi, cuối cùng cũng thành công gặp được Ngu Thư Hân.

Đến đây, câu đầu tiên của cậu là: "Mẹ ơi, con hy vọng mẹ nhớ kỹ hôm nay con hy sinh vì mẹ đến mức nào."

Ngu Thư Hân: ". . . "

Cô quyết định thu hồi câu nói Vương Hạc Đệ và Vương Tư Uyên không giống nhau này.

Với sự tham gia của người mẹ, các hoạt động tiếp theo trở nên tiêu hao sức lực hơn.

Ví dụ, đại chiến vũng lầy.

Vương Tư Uyên khi nhìn thấy vũng bùn, con ngươi chấn động, bày tỏ sự kháng cự sâu sắc.

Cậu ta thậm chí còn sử dụng chiến thuật làm nũng chưa từng có, ôm đùi Ngu Thư Hân và nói, "Con không thể đối mặt với vi khuẩn trong vũng bùn, nó sẽ phá hủy một nhà khoa học vĩ đại."
Ngu Thư Hân khuyên con: "Các nhà khoa học vĩ đại đều dám đột phá chính mình."

Vương Tư Uyên: "Được rồi, vậy thì con không muốn trở thành một nhà khoa học vĩ đại nữa, con quyết định ăn bám đến già."

"? ? ? ?"

Nghe có vẻ vô lý nhưng cũng có đạo lý.

Cùng lúc, Vương Hạc Đệ cũng kháng cự vũng bùn, lần này hiếm khi đứng trên mặt trận thống nhất với Vương Tư Uyên: "Được, vậy ba ủng hộ con ăn bám đến già."

Ngu Thư Hân liếc anh một cái, sau đó thở dài, dùng giọng điệu có chút cầu xin: "Ông xã."

"Anh phản bội." Vương Hạc Đệ liền vô cùng dễ bị thuyết phục, "Bây giờ ba không đồng ý cho con ăn bám đến già rồi."

Vương Tư Uyên: "?"

Sắc đẹp làm lu mờ lý trí.

Ngu Thư Hân lại nhìn Vương Tư Uyên, quyết đổi phương thức, vươn tay sờ sờ đầu cậu, dỗ dành: "Uyên Uyên ngoan nhất, nhất định sẽ tham gia hoạt động đúng không."
"Đầu tiên con muốn tuyên bố, mặc dù con rất thích mẹ, nhưng chiêu này chỉ hữu ích cho trẻ con cấp mẫu giáo." Vương Tư Uyên một bộ bách độc bất xâm, ôm cánh tay ra vẻ chính nghĩa nói chuyện.

". . . Con đang học mẫu giáo."

"Không, con nói là tuổi tâm lý." Vương Tư Uyên nói, "Ít nhất con là một sinh viên dự bị của Harvard."

Ngu Thư Hân: Xin lỗi, thiếu chút nữa quên mất con là học sinh dự bị của Harvard.

Giờ phút này, Trần Tử Thiến ở một bên đang làm nũng với Thịnh Hướng Tình, giang cánh tay nói: "Mẹ, ôm."

Thịnh Hướng Tình cười gật đầu, ôm cô lên.

Vương Tư Uyên nhìn xung quanh.

Hầu như tất cả trẻ em đều được mẹ ôm trong ngực, dáng vẻ hạnh phúc.

Cậu suy ngẫm, không cam lòng yếu thế: "Mẹ, ôm!"

Nghe vậy Vương Hạc Đệ ấn trán rồi đẩy cậu ra, sau đó vươn tay kéo Ngu Thư Hân lên, giữ bả vai ôm một cái, sau đó cười nhạt với Vương Tư Uyên: "Con đều là người của đại học Harvard còn muốn ôm?"
Vương Tư Uyên thở phì phò: "Ba đã trưởng thành rồi còn không phải đang ôm mẹ à!"

Vương Hạc Đệ: "Đúng đấy, hâm mộ không? Vợ ba mà."

Vương Tư Uyên: Im lặng.

Ngu Thư Hân nhìn Vương Tư Uyên tức giận đến mức giậm chân, lại nhìn Vương Hạc Đệ, hiểu ý, cười nói: "Không có cách nào, bởi vì ba nguyện ý tham gia hoạt động, cho nên mẹ phải thưởng chứ."

Vương Hạc Đệ tận dụng mọi lúc: "Nghe thấy không, mẹ thích ba hơn."

. . . ? Vừa nãy có người nói câu này đâu?

Vương Tư Uyên đã thành công bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ: "Vâng, con tham gia, nhưng nếu con không thể chịu đựng được vì vi khuẩn trong vũng bùn, mọi người sẽ mất đi một nhà khoa học tuyệt vời."

Nói xong, xắn tay áo lên bày ra bộ dáng tráng sĩ chặt tay, đi xuống vũng bùn.

【5】 Chương trình kết thúc

Vào tập cuối cùng, có vài câu hỏi cảm động đưa đặt ra cho các ông bố.
Hơn nửa câu hỏi đều sâu sắc, đâm vào điểm yếu bên trong.

Câu hỏi gây tranh cãi nhất, và cũng được nhiều cư dân mạng nói "xui xẻo" trên weibo là: "Nếu sau khi lớn tuổi, những người quan trọng không còn, bạn sẽ sống như nào?"

Câu hỏi này hướng rõ là kiếm chuyện để lên hot search.

Đủ loại câu trả lời tràn đầy màu sắc, Vương Hạc Đệ nói: "Có lẽ là thức dậy, rửa mặt, ăn, chơi cờ vua, sau khi xong một ngày thì chờ ngày mai."

"Cứ như vậy à?"

"Đúng vậy, tôi đã hứa với cô ấy."

Thời gian trước đây, ngay sau khi kết hôn, hai người chào đón Giáng sinh đầu tiên.

Ngu Thư Hân dựa theo kế hoạch sớm kết thúc công việc trước hạn, sau đó ngồi lên xe của trợ lý Trần, chuẩn bị đi tới nơi đã đặt bữa tối với Vương Hạc Đệ.

Tuy nhiên, khi xe đi được một nửa, trợ lý Trần nhận được một cuộc gọi điện thoại, sau đó nói: "Xin lỗi, anh Vương muốn tôi đưa chị quay lại. Kế hoạch đầu tư lúc trước đàm phán đã xảy ra một chút vấn đề, vì thế có lẽ bữa ăn tối nay không cách nào đến rồi."
"Không sao." Ngu Thư Hân cười nói, "Anh về đón Giáng sinh với bạn gái trước đi, tôi muốn đi bộ trở về, thuận tiện mua ít đồ."

Đó là một đêm tuyết.

Nhưng vào đêm Giáng sinh, có rất nhiều người đi bộ trên đường, hầu hết trong số họ là cặp đôi.

Quảng trường Thời đại đầy người, hầu hết đang chờ pháo hoa tối nay.

Pháo hoa nổ tung từng đợt, hơn 10 giờ mới kết thúc hoàn toàn.

Vương Hạc Đệ cuối cùng đã kết thúc các cuộc đàm phán với các nhà đầu tư, trong đoàn người chen chúc, sau khi phân tích kế hoạch tương lai với họ, rời khỏi hội trường.

Tuy nhiên, đột nhiên có người nhắc nhở: "Anh Vương."

Vương Hạc Đệ dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía người nọ.

Ngu Thư Hân bưng một ly trà sữa, đứng ở ngã tư cách đó không xa, nhìn về phía anh, lông mày khẽ cong, ánh mắt lấp lánh, cười nhạt.
Ánh sáng trên người cô, cả người đều là băng tuyết.

Vương Hạc Đệ bất đắc dĩ cười khẽ, đi về phía cô.

Ngu Thư Hân vươn tay, Vương Hạc Đệ đáp lại.

"Giáng sinh vui vẻ, " cô nói.

"Ừ, Giáng sinh vui vẻ."

Một thời gian trước đây, ở đất nước xa lạ rõ ràng đã gặp, nhưng cuối chỉ thoáng qua, rất giống với ngày hôm nay.

Nhưng rốt cuộc đã trở thành quá khứ.

Cuối cùng anh đã bước về phía cô.

Cô cũng đã đợi.

Hai người đi bộ về nhà, những bông tuyết mảnh vụn lướt qua vai, rơi xuống, đèn đường vẫn còn sáng, đường phố có vẻ yên tĩnh.

Ngu Thư Hân hỏi: "Anh có nguyện ý đáp ứng em một chuyện không?"

"Em biết anh sẽ đồng ý tất cả mọi chuyện với em."

"Chỉ có một điều, " Ngu Thư Hân rũ mắt, suy nghĩ hồi lâu, sau đó nói, "Em hy vọng anh yêu bản thân, nhiều hơn em một chút."

Vương Hạc Đệ im lặng hồi lâu, sau đó nói: "Được."