[PondPhuwin] Sweet candy

#Sweetcandy9

Phuwin

Không biết đã ngủ được bao lâu. Tỉnh dậy chỉ có cảm giác đau nhói ở đầu, sờ trán thì thấy có một cái khăn nhỏ. Tôi chỉ nhớ là hôm qua đã ôm Pond ngủ ngon thôi. Bây giờ là 5 giờ chiều rồi, mà tôi ngủ nhiều thật. Chắc tôi lại bị bệnh rồi

Anh ấy đâu? Anh hứa sẽ không bỏ tôi mà. Tôi tự nhủ sẽ không có gì đâu, Pond đi đâu đó thôi, nhưng lại không biết vì sao mà tủi thân lại dâng lên mà khóc. Có một điều mà tôi chưa từng nói với Pond là tôi rất sợ ở một mình, nhất là trong môi truòng không có đèn. Chỉ cần phòng hoặc nhà không có ai thì tôi không làm gì được cả, tôi lúc đó chỉ biết chui rúc vào một xó nào đó để khóc thôi. Vì khi xưa trong lúc đi dạo quanh nhà mà tôi đã bị một người cho là được đối thủ cạnh tranh với công việc làm ăn của bố mẹ tôi thuê để bắt cóc. Ở cái nơi đó nó lạnh lẽo, hiu quạnh lắm. May sao bố tôi đến kịp, không thì không còn Phuwin Tang ngồi đây nữa. Và cũng từ khi vậy, tôi rất sợ cô đơn, sợ cả bóng tối nữa.

Tôi cố gắng kìm nén nước mắt làm sao cho nó không rơi ra, nhưng mà khó lắm. Tôi cắn môi bật cả máu hay làm kiểu gì thì cũng không dứt khóc được. Không biết Pond đang ở chỗ nào rồi. Thôi thì để nó tự rơi vậy

Có vẻ như tôi sắp chịu không nỗi nữa rồi. Tôi bỗng nghe tiếng bước chân, liền quay mặt đi nơi khác. Tôi không muốn anh ấy thấy bộ dạng thảm hại này của tôi. Tôi nghe tiếng "cạch". Cửa được mở ra. Tôi đã cảm nhận được một thứ gì đó bao trùm xung quanh người tôi. Là Pond ôm tôi đó

"Bé, em nín ngay đi. Chuyện gì mà khóc"

"Anh...hức...em chỉ thấy hạnh phúc vì được anh lo cho thôi"- tôi biết nói dối sẽ không tốt, nhưng tôi cảm thấy mình không nên làm anh ấy buồn

"Hưm, anh biết em hạnh phúc. Nhưng tại sao lại khóc, hạnh phúc thì phải cười chứ. Con mèo nhỏ của anh đang bệnh mà, không được khóc nữa"

Tôi lúc này cảm thấy một làn hơi ấm phả lên đầu tôi. Anh ấy hôn lên mái tóc rối của tôi

"Nào nào, không khóc nữa. Ngồi dậy anh đo nhiệt độ cho rồi bưng cháo lên cho em ăn nhanh hết bệnh nhé"

"Huh...cảm..ơn anh đã luôn quan tâm em, chăm sóc cho em và yêu em. Yêu anh nhiều lắm"

"Anh cũng thương Phuwin nhất trên thế giới này luôn ạ"

Tôi không biết nói gì hơn đối với Pond. Vì anh là cuộc sống của tôi, không từ nào sánh bằng. Chỉ biết nói yêu anh, yêu anh nhiều, yêu anh đến điên người

Vì tôi đã hạ sốt rồi, cũng muốn vận động để khoẻ lại nên đề nghị anh tối nay đi dạo cùng tôi. Anh liền đồng ý. Nhưng anh bảo tôi phải ăn hết cháo thì mới cho tôi đi

...

Trời đã tối, thời tiết cũng lạnh dần. Mặt trăng đã dần ngoi lên để thay thế cho ông mặt trời đã chiếu sáng cả ngày. Từng làn sương đọng đọng lên trên cành lá. Thật sự thích hợp để đi dạo

"Bé ơi! Trời lạnh rồi ra ngoài không tốt đâu, bé mới đỡ bệnh mà. Hay là mình đừng đi, ở nhà anh ôm ấm cho bé ngủ được không"

"Em khỏe mà, mình cứ đi đi."

"Em bé chắc không ạ"

"Em chắc với anh luôn"

"Gọi anh yêu đi rồi mình đi"

"Anh yêu, đi dạo"

"Anh nói với bé vậy thôi chứ không có ý bắt em nói đâu. Đợi anh đi lấy áo hoodie dày cho bé mặc nhé, thời tiết như vậy thì không ăn mặc ấm kẻo em lại sốt lại mất"

"Anh lo lắng cho em đến vậy à"

"Huhu, sao em bé nói vậy. Anh lo cho em còn hơn lo cho bản thân anh nữa. Nghe anh mặc vào nha."

"Anh cũng mặc áo ấm vào đi, để bệnh lại bắt em lo cho nữa"

"Tuân lệnh em bé nuônn"

Tôi cùng anh sát vai đi ra ngoài công viên cùng nhau ngắm trăng. Trăng hôm nay đẹp quá. Đang ngắm trăng thì có hai cặp đôi nam nữ đi ngang qua. Tôi chỉ nghe loáng thoáng được vài câu
"Hai người này nhìn giống bê đê quá ha anh?"

"Ừ chắc vậy, mấy thằng bệnh hoạn suy nghĩ lệch lạc mà mình hay xem mạng thấy đó"

"Thôi mình đi đi em, mắc công ở đây bị lây bệnh bê đê"

Tôi nghe xong thì chết lặng, tai cứ như ù đi

"Anh...Pond"

"Sao, em bé của anh muốn hỏi gì?"

"Mình yêu nhau như vậy thì là bệnh hoạn đúng không anh"

"Ai nói với em chúng ta yêu nhau là bệnh hoạn?"

"Cặp nam nữ mới đi ngang qua"

"Mấy người đó mới suy nghĩ lệch lạc đó. Chúng ta yêu nhau, hoàn toàn muốn trao cả bản thân cho nhau thì tại sao lại là bệnh hoạn. Chỉ cần có tình yêu thì giới tính có là thá gì. Em có thấy không, có rất nhiều ông cụ, bà cụ tuy lớn tuổi nhưng họ vẫn yêu nhau. Còn có cả hai ông cụ yêu nhau trên báo đài nữa. Tại sao chúng ta lại nghĩ đồng tính là bệnh hoạn. Nghe anh, kệ họ. Họ nói gì là quyền của họ, mình yêu nhau mình biết được tình cảm của nhau. Ông trời khiến mình gặp nhau, trao nhau tình yêu thì ta nên trân trọng nó. Em bé đừng suy nghĩ mấy chuyện đó nữa. Em chỉ cần biết là anh yêu em lắm lắm luôn"
Tôi không biết nói gì thêm, má tôi đã âm ấm bởi những giọt nước mắt rồi

"Cảm ơn...cảm ơn anh"

''Ngoan, Phuwin của anh không khóc. Thương bé mà"[PondPhuwin] Sweet candy - #Sweetcandy9naravitpond 11.097 người khác thích

phuwintang Đi dạo with my bf ❣️

dunknatachai: tôi ở nhà mà còn thấy hạnh phúc nàyy

↪️ phuwintang: hmm tất nhiên rồi mày

↪️ dunknatachai: @joongarchen mốt dẫn bé đi với nhé
↪️ joongarchen: tất nhiên rồi ạ

banhbonglantrungmuii: hai anh hạnh phúc quá đi, ganh tị thật đó

bbrightvc: nhất em rồi Phuwin

↪️ phuwintang: cám ơn Pí, đi comment dạo coi chừng P'Win ghen nha

gemini_nt: OTP tôi công khai rồii

↪️ phuwintang: bộ tao giấu mày hả?

ngatxiuvisocke: cuối cùng thì cái tên của tôi cũng có ý nghĩa

Đi mệt lả thì tôi cũng muốn về nhà, về đến nhà anh tự tháo giày cho tôi, cởϊ áσ ấm cho tôi

"Anh bế bé lên phòng nhé"

"Thôi, trông em cứ như công chúa nhìn kì lắm"

Không kịp phản ứng thì anh đã bế tôi rồi. Ấm áp lắm

"Huhu, em bé ơi! Em lại nhẹ đi thấy rõ rồi. Sụt cân mất tiêu, anh bế nhẹ tênh à"

"Bệnh thì phải sụt cân thôi"

"Đừng lo, anh đây sẽ vỗ béo em cho em tròn lại na"

"Anh tính vỗ béo tôi rồi đi theo con khác phải không"
"Nào nào, đâu có. Thương mỗi bé màa"

Anh nhẹ nhàng đặt tôi lên giường, hôn lên trán tôi một cái rồi đi đến tắt đèn, nhưng tôi níu tay anh lại

"Khoan, Pond"

"Em muốn anh làm gì hả, mệt trong người sao, cần uống thuốc hạ sốt không?"

"Không! Anh, mình làm đi"

To be continue

Đến chap sau sẽ có H+ nhé, tui viết không giỏi mấy cảnh này đâu. Cứ đọc với tâm trí vui vẻ thôi nha. Từ nào không phù hợp báo tui sửa lại 💗

Mà Phuwin trong bộ này là gay luôn nha, không thích thì clickback nhó