Tuổi thơ năm ấy nở đỏ.

I. Tóc vàng hoe

Tán lá xanh rờn, ngả ngón, xà xuống con đường đất. Dưới bóng cây gạo sân đình, lũ trẻ con ngồi chơi. 

 

Dù cho mùa này, cây chỉ lất phất vai chiếc lá trông yếu rệu cố bám tít trên cành cao,  nhưng cái thân quá khổ của nó cũng đủ che một khoảng râm cho bọn trẻ ngồi. Chúng nhặt nhanh vài ba chiếc lá gạo đỏ úa, và cả mấy bông hoa gạo rụng dưới sân đình, chuẩn bị đồ để chơi đồ hàng.

Ngọc ngồi giữa đám,  đang đóng vai bà bán hàng, tay làm cái bộ nấu nướng trông cũng rất ư là thuần thục. Lát, nó để mấy bông hoa lên chiếc lá và đưa ra trước mặt các bạn, giả cái giọng già nua, đon đả mời:

Của các cháu đây. Nóng hổi vừa thổi vừa ăn nhé.   

Cái Xoan và cái Dung ngồi ngay cạnh, giơ tay ra đón lấy bông hoa và khen tấm tắc. Cứ như đang được nếm món gì ngon lắm.

Ánh mắt của Ngọc chợt chạm phải một thằng nhỏ có mái tóc cháy nắng vàng xơ xác, trông gầy gò và lạ hoắc. Nó đứng tuốt ở cổng đình, ngó vào. Chắc là khách của nhà nào đây mà. Ngọc nghĩ.

Từ đám bạn, Ngọc đứng dậy, chạy lại chỗ đứa nhóc kia. Tay nhỏ vẫy vẫy, gọi lớn:

- Ê, có muốn chơi cùng tụi này không?

Thằng nhóc nhác thấy Ngọc chạy đến thì ngó lơ đi chỗ khác rồi biến mất hút sau bụi lau.

Mình nhỏ Ngọc đứng đờ ở cổng đình. Lòng nó thắc mắc rằng đã làm gì quá đáng mà thằng nhóc kia sợ chạy mất.  Tự nhiên nó thấy nó cứ kì kì thế nào. Và cả thằng nhóc nhút nhát kia nữa. Đúng thật là. Rồi nó xì một tiếng, quay lại chỗ đam bạn đang gọi í ới chỗ gốc cây gạo già.