Cuồng Liệt

25 PN: "Dì, đứa bé trong bụng Nhiễm Nhiễm là của con, con đã làm sai, nhưng đứa nhỏ cần ba, Nhiễm Nhiễm cũng cần con, xin dì tha thứ cho con, để cô ấy đi với con."

Bấm vào link đọc ủng hộ mình nhó >_<

https://thiensach.com/truyen/thanh-pho-dinh-menh

Đã có thể gọi là buổi sáng đầu đông, rèm cửa phòng Tô Thanh Nhiễm mở rộng, cửa sổ chia màu xanh biếc thành mấy khối. Trên bàn nàng bày một chén nước trắng bốc hơi nóng, trước mắt màu xanh rất nặng.

Cô mất ngủ, em bé trong bụng không an toàn, mỗi đêm lăn qua lăn lại với cô. Người đàn ông kia lúc còn ở thì còn đỡ hơn một chút, hiện tại cô đã trở lại, bảo bối vừa nháo lên cả người cô cũng không tốt.

Cảm xúc khi mang thai rất mẫn cảm, hình trái tim vây quanh tảng đá kia giống như in ở đáy mắt cô.

Trầm nghiêm là một người nhút nhát, anh sẽ không làm điều đó. Thế nhưng Diệp Cảnh Đình lại không biết nhà nàng ở đâu, hơn nữa coi như là biết, hắn cũng không giống người ngây thơ như vậy.

Cô vùi đầu dưới gối đầu, phiền đến hừ hừ, có một số việc cô không muốn thừa nhận, nhưng lại giống như nước lũ tràn lan, một phát không thể vãn hồi.

Nàng mắng mình không có tiền đồ, từng bước sai, ngũ quan tinh xảo vặn thành bánh bao nhỏ, thẳng đến khi mẫu thân tới gọi nàng.

"Thanh Nhiễm."

Thanh âm của mẫu thân có chút bất đắc dĩ, còn kèm theo lửa giận miễn cưỡng đè nén. Trong trí nhớ của cô rất ít khi mẹ dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện, cô ngẩng đầu lên, đối diện với cửa phòng khách đã vang lên bước chân giày da, còn có Tô Kiệt chửi rủa.

"Ngươi còn tới đây làm gì!? Ngươi hại tỷ tỷ ta còn chưa đủ thảm sao! -

Thân thể nàng run lên, lòng bàn tay nắm lấy chăn chảy ra nước ướt.

Nam nhân còn mặc áo gió ngày hôm qua, tóc ngắn không có chải lên, mà là tùy ý khoác lên, mái tóc dài nhỏ nhẹ nhàng lay động.

Hắn cố ý thu liễm một thân hàn khí, cũng không mang theo bất luận kẻ nào,cùng lúc bình thường rất khác nhau. Hắn biết thân phận của mình ở loại nhà bình thường này cũng không lấy lòng, bọn họ căn bản không muốn nữ nhi của mình đặt chân vào cái thế giới kia.

Thiếu niên trước mặt mặt mày hớn hở, hắn kiên nhẫn cực tốt, chỉ thản nhiên cười cười. Thân thể cao lớn vài bước đi tới giữa phòng khách.

Bốn phía bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ có một phương hướng có nhiệt độ. Dường như là có cảm giác, hoặc là ánh mắt có trọng lượng, hắn vượt qua tầng tầng chướng ngại, rốt cục nhìn thấy tiểu cô nương nằm trên giường.

Cô gầy đi một chút so với lúc ở Vân Thị, "Nhiễm Nhiễm. Anh đưa tay về phía cô, tay kia cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.

"Về nhà với tôi, được chứ?"

Tô Thanh Nhiễm đã nhiều ngày không gặp anh, cô không ngờ mình lại gặp lại anh, giờ khắc này trong lòng cũng không biết là tư vị gì. Chỉ là mũi chua xót, vành mắt trong nháy mắt xâm nhập ửng đỏ, nước mắt tuôn rơi xuống.

"Ngươi... Ngươi đi..."

Thật vất vả mới khắc chế được ý niệm trong đầu lại rơi vào trong đôi mắt thâm tình, rõ ràng là nam nhân xấu xa như vậy, dựa vào cái gì dùng loại ánh mắt này nhìn nàng.

Nhìn thấy bộ dáng này của nữ nhi, tô mẫu vốn còn có chút nghi hoặc cũng xác định nam nhân này là ai.

Đối với một cô gái thần trí không rõ cũng có thể xuống tay, còn làm cho nàng mang thai đứa nhỏ.

Cô mạnh mẽ kéo cửa lại, cắt đứt tầm mắt của người đàn ông, tiếng đóng cửa chấn động tim anh run lên, cũng đem ánh mắt một lần nữa trở lại trên người mấy người khác.

Bà Tô là người được giáo dưỡng rất tốt, bà bĩu tóc xoớp, không nhìn anh sợ mình nhịn không được nữa.

"Cậu đi đi, đừng ép tôi trở mặt, sau này đừng tới."

Nhạc mẫu hạ lệnh trục khách, nhưng hôm nay Da mặt Thường Sóc dày đến cực hạn, bình thường một chút nghịch nghịch liền muốn nổi giận người kỳ kỳ nhu thuận, đã chuẩn bị tốt bị người Tô gia lạnh mắt thậm chí bị nhục mạ.

Hắn lui về phía sau một bước, hoa đặt lên bàn trà, bọt nước trong nháy mắt tản ra một bàn, tỏa ra ánh sáng trong suốt. <
"Dì, đứa bé trong bụng Nhiễm Nhiễm là của con, con đã làm sai, nhưng đứa nhỏ cần ba, Nhiễm Nhiễm cũng cần con, xin dì tha thứ cho con, để cô ấy đi với con."

"Rầm rầm——"

Ông Tô xách đồ ăn đi tới cửa, nghe được những lời này, thức ăn trong tay rơi xuống đất. Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng cao gấp mấy lần mình nghiến răng nghiến lợi, hiền lành cả đời cầm cây gậy trúc trên tủ lạnh lên, hướng phía sau Thường Sóc vung tới.

-Ba!"

Một trận gió sắc bén hiện lên bên tai hắn, nam nhân đã sớm cảm giác được nguy hiểm, nhưng hắn không trốn, chỉ hơi nhíu nhíu mày, thản nhiên trúng một cái này.

Nam nhân trung niên thân thể không thể so sánh với Diệp Thành, hắn động gan hỏa, huyết áp tăng vọt, vịn tường chậm vài giây mới thở hổn hển, sau đó miệng hổ khó khăn lắm mới căng thẳng.
Nam nhân nửa thu liễm ánh mắt, vết thương trên lưng đau như thiêu đốt. Trước khi ông Tô giơ tay lên, đầu gối cong lên, một tay cởϊ áσ khoác ra sau, chỉ mặc một lớp áo sơ mi mỏng manh, đưa lưng về phía quỳ gối trước mặt ông.

"Tôi xin lỗi Nhiễm Nhiễm và đứa bé, ngài cứ việc giận, chỉ cần để tôi mang cô ấy đi."

Lời này không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa, hắn càng ngữ khí bình tĩnh, đôi vợ chồng này lại càng tức giận.

Cây gậy trúc bọc lửa giận hung hăng rơi vào trên lưng nam nhân, từng chút lại một chút. Mép cây gậy trúc kia đều là đâm ngược, dễ dàng phá vỡ áo sơ mi, đem vải vóc cắt thành vải rách nát. Mỗi lần đánh một cái liền mang theo một vết thương da thịt vỡ vụn, hai bên miệng vết thương thịt bên ngoài lật ra, máu tươi đầm đìa.

Trán nam nhân nổi lên gân xanh, dùng sức cắn răng nhẫn nại không ngừng. Mồ hôi của lượng dầu bám vào trên, ban cho chúng sinh mệnh, giống như từng con rồng xanh bị nhốt trong cơ thể.
Tô Thanh Nhiễm ngồi trên giường, chỉ cách phòng khách một cánh cửa. Thanh âm cây gậy trúc xé rách thân thể huyết nhục rõ ràng vô cùng, mỗi lần trải qua một tiếng nàng liền run rẩy một chút, nhưng mặc cho nàng cố gắng nghe, cũng không nghe được hắn cho dù một chút kêu rên.

Đứa bé giống như có cảm giác, nhẹ nhàng đá cô xuống, cô quay đầu, trong cửa sổ phản chiếu ra mình đã khóc như mưa.

Làm sao có thể thờ ơ chứ, đó là cha của đứa nhỏ cô, cũng là người đàn ông cô mặc kệ có thừa nhận hay không cũng không thể quên.

Cuối cùng, cô mang dép và gần như phá cửa. Nam nhân quỳ ở giữa phòng khách tuấn nhan tái nhợt, trán mồ hôi thủy tinh oánh. Lưng áo sơ mi trắng của hắn bị nhuộm đỏ, một mảnh máu thịt lầy lội, thịt vụn trộn lẫn với vải vóc khó có thể tách ra.

"Bố ơi!"
Cô ngăn lại cánh tay sắp rơi xuống, và vội vã đến trước mặt người đàn ông.

Vừa khóc vừa hét lên: "Anh đang làm gì vậy?! Có ngu không? Anh đi, ai muốn anh đến đây?! -

Mặc dù hai người đối diện cực kỳ ngắn ngủi, Thường Sóc vẫn ở trong mắt cô bắt được cảm xúc khiến hắn an tâm. Hắn giật giật thân thể đau đến tê dại, vịn vách tường đứng lên, bắt lấy con nai con đang muốn trốn thoát.

Lúc này đây tuyệt đối không để cho con mồi chạy thoát.

Chôn vào cổ cô, có một dòng chảy ẩm ướt dày đặc đến khuôn mặt.

Anh mỉm cười nói thầm vào tai cô: “Em yêu tôi, tôi biết mà!”

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.