Cuồng Liệt

Chương 15: Tất cả mọi người đều nhìn thấy được em, em chỉ có thể đi theo anh.

“Ngô ngô.”

Phía sau xe một đôi nam nữ nghe được động tĩnh bên ngoài, họ không ngừng dãy dụa huy vọng sẽ có người đến của họ.

Hai người trên đường đi không ngừng dãy dụa, Trần Giang rút ra súng lục chỉa vào trán Từ Oánh, “Thành thật, nếu không trên trán ngươi sẽ có một lỗ thủng.”

Thân thể Từ Oánh cứng đờ, không dám động đậy nữa.Tùy ý bọn họ kéo mình như một con rối gỗ.

Bọn họ bị ném trên mặt đất, ngẩng đầu mà nhìn căn phòng trước mắt.

Một thân hình cao lớn màu đen, tư lưng ghế nhìn đến áo sơ mi màu đen, cùng vài sợi tóc hơi rối.

Trong phòng tương đối an tĩnh, bên ngoài cửa kính tiếng côn trùng kêu hòa cùng với tiếng mưa rơi.

“Tiên sinh, không có giấy tờ của Diệp tiểu thư.”

Người đàn ông nhướng mày.

Từ Oánh thấy rõ thứ bên trong tập văn kiện là cái gì, đôi mắt chợt mở to.

“Đó là của tôi!”

“Diệp Văn Tranh đâu.”

“Cô ta…”Từ Oánh chưa kịp nói hết câu. Diệp Văn Tranh là người mà bà không để tâm, đột nhiên có người hỏi đến Diệp Văn Tranh làm bà không thể nào phát ra lời.

“Như thế nào không nói? Ta cho tiền các người cũng đủ nuôi lớn 100 đứa trẻ đi.”

Tập hồ sơ ném đến trước mặt họ, “Giấy chứng nhận của cô ấy đâu.”

Từ Oánh tưởng rằng số tiền kia là gia sản Diệp Văn Thành để lại, không nghĩ là do người khác chu cấp.

“Vứt…vứt…”

Người đàn ông khí thế mạnh mẽ, làm cho người ta sợ hãi, Từ Oánh không dám nhìn vào đôi mắt Tiêu Liệt.

“Ném vào thùng rác ở nhà cũ, vừa mới ném hôm nay, ngài tìm khẳng định sẽ có.’

Tiêu Liệt không nói lời nào, hai môi mím chặt, rồi sau đó đi đến trước mặt Vương Lâm, từ trên cao nhìn xuống người đàn ông trung niên.

Tay chẫm rãi đưa ra sau, sờ lên lưỡi dao lạnh lẽo luôn mang theo mình.

“Mang đi.”

Người bị mang đi, Tiêu Liệt chưa nói phải xử trí thế nào nên liền đem bọn họ nhốt vào phòng tối.

“Trần Giang.”

Thân ảnh đứng ở cửa, cơ thể cao lớn như muốn lấp đầy căn phòng.

“Đi phát thiệp cưới, mời tất cả mọi nhà.” Nhớ đền Thường Sóc nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn ấy, hai tay Tiêu Liệt rũ bên người đột nhiên nắm chặt.”

“Thường gia cũng đưa thiệp.”

Tiểu nha đầu là người của hắn, hôn lễ là phương thức chiêu cáo thiên hạ tốt nhất, cũng là cớ mà hắn có thể thoải mái mà chiếm hữu lấy nàng.

Thường Sóc dám coi trọng nữ nhân của hắn, hắn liền dám cho Thường Sóc tận mắt chứng kiến Diệp Văn Tranh chính đại trở thành vợ của mình.

//////////

Diệp Văn Tranh mơ một giấc mộng, trong mơ có ba và mẹ, một người hầu không còn nhớ rõ mặt, còn có một người đàn ông bề ngoài băng lãnh.

Đôi mi run rẩy, hô hấp đều đều đột nhiên ngừng lại, người đàn ông nằm bên cạnh liền thanh tỉnh, giọng điệu có chút khàn khàn mà hỏi cô: “Khỏe lên một chút nào không?”

Cô mở mắt cả người có phần mơ màng.

“Ân..”

Diệp Văn Tranh nâng tay, trên tay có dán một miếng băng dính, cùng một vết bằm rất nhỏ.

Cô mím chặt môi, đôi tay nắm chặt chăn.

Cô không thèm quan tâm đến người bên cạnh, dưới chăn là thân thể trần trụi làm cô có chút thẹn. Hai chân của người đàn ông dán sát vào nàng.

Nhưng Diệp Văn Tranh biết rõ, cô không thể phản kháng được.

Một cánh tay thô to cường tráng đặt trên eo của cô, theo eo mà vuốt ve tiến lên phía ngực. Cơ bắp cứng rắn cộm đến làm cô không thoải mái, mi cô nhíu chặt thân thể vặn vẹo. Nhưng vài giây sau lại bất động.

“Như thế nào không động nữa.?”
Người đàn ông thâm âm tràn ngập nguy hiểm, ở phía sau eo của cô cự thú đã thức tỉnh, giống như một cây sắt nóng đem dũng khí của cô thiêu đốt.

“Anh có thể hay không không cần như vậy…” Đầu nhỏ lùi vào trong chăn, nhẹ giọng,”Tôi sợ hãi.”

“Ân?”

Người đàn ông ánh mắt lạnh lùng, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, xoay người đè lên người cô.

“A” Chăn bị xốc lên. Hai cơ thể trần trụi đối diện nhau, cô không dám nhìn cơ thể của hắn, hai mắt cô nhắm chặt.

“Không gả cho anh em còn muốn đi đâu? Muốn trở lại nơi đó? Biết bọn họ sẽ làm gì không?” Người đàn ông môi nâng lên.

“Mỗi ngày bồi một người đàn ông khác nhau, muốn chết cũng không được.” Đôi tay anh nâng lên cằm cô, nhẹ cọ chóp mũi của cô. “Vẫn là muốn đi cùng người kia, hắn ta so với anh còn hỗn đản.”
Nói xong, liền húng hăn mà hôn lên môi cô.

Hắn hôn đến hung ác tàn bạo, liều mạng mà áp chế ngọn lửa trong cơ thể của mình. Cổ cùng huyệt thái dương đều hiện lên gân xanh.

“Ngô… ngô.”

Bàn tay nhỏ nhắn đánh vào sống lưng của Tiêu Liệt, nhưng không thể ngăn cản người đàn ông mà lại khơi lên sự ham muốn chinh phục.

Đầu lưỡi hắn mạnh mẽ mà cuốn lấy cài lưỡi nhỏ của cô, khi nhìn thấy cô hô hấp khó khăn hắn rốt cuộ mới buông ra bả vai của cô.

“Tất cả mọi người đều thấy được mặt em, em chỉ có thể theo ta.”

Ánh mắt sắc bén nhìn vào cô, đây là uy hϊếp cũng là sự thật.

Diệp Văn Tranh bình phục hô hắp, nhìn người đàn ông đột nhiên trở nên điên cuồng trước mặt.

Cô sợ hắn đột nhiên muốn cô.

Đối với người đàn ông xa lạ này, cô chỉ biết tên, trừ cái này cùng người xa lạ không khác gì nhau.
Tiêu Liệt đứng dậy, để lộ phần ngực trần trụi từ trong chăn, động tác nhỏ này làm ánh mắt cô chấn động, tay nắm chặt chăn.

Tiêu Liệt đối với sự đề phòng của cô rất bất mãn, biết cô sợ hãi, còn ác ý quậy phá trực tiếp xốc chăn đứng lên. Giữa hai chân cự vật màu tím dương oai mà lung lay mấy cái.

Khom lưng tiến lại gần cô, Diệp Văn Tranh nhắm chặt hai mắt.

Khuôn mặt cô đột nhiên trắng bệch, hằm răng cắn chặt, Tiêu Liệt liếc nhìn vết lỗ tim trên tay nàng, bực bội mà vuốt tóc, đi vào phòng tắm đem nước lạnh cọ rửa thân thể.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.