Cuồng Liệt

Chương 24: "Ngươi... Không đau sao? -

Nữ nhân vừa trải qua một hồi tình sự thân thể đã trở nên mềm mại vô lực, nàng còn được nam nhân nâng đỡ, hai cái mông trắng nõn trong tình cảm vừa rồi bị cọ xát đến đỏ thẫm.

Trong ý thức hoảng hốt, cô lại bị người đàn ông bỏ vào trong nước, rửa sạch mồ hôi trên người và dưới thân hỗn độn, cuối cùng lau khô ôm trở lại giường.

Ngoài cửa sổ mưa vẫn còn, người đàn ông nằm bên cạnh cô ôm cô, nhiệt độ nóng bỏng trên người dường như vĩnh viễn sẽ không giảm bớt. Mái tóc ngắn lưu loát trên đầu còn ướt đẫm, đôi mắt đỏ thớt nhìn ra bên ngoài sớm đã một mảnh mông lung thế giới, những giọt mưa chảy qua thủy tinh trong con ngươi đen kịt cũng vẽ quỹ tích giống nhau.

Diệp Văn Tranh giống như đang ngủ, lại giống như không ngủ, dù sao cô lại mở mắt ra trước mặt chính là một bộ quang cảnh như vậy.

Hô hấp vẫn đồng đều trong ngực bỗng nhiên ngừng lại, người đàn ông nhận thấy cô đã tỉnh lại, ánh mắt đột nhiên từ bầu trời xa xa chuyển đến trên người cô, cánh tay ôm cô càng chặt hơn vài phần.

"Đói bụng không?"

Anh đã tỉnh táo lại, đến bây giờ cũng không quên chuyện ngày đầu tiên cô tới nơi này bị mình dọa đến bệnh tật.

Cách tốt nhất để giữ một người phụ nữ là để cho cô ấy rơi vào tình yêu với chính mình, đó là những gì cha cô đã nói trước đây.

Trong mưa và bia mộ của cha mình, ông đột nhiên nhớ lại những tàn dư của cuộc sống thời thơ ấu. Phụ thân đối với Triệu Thu Nghiên luôn ôn hòa, khi nhìn nàng trong mắt nồng đậm không ngăn được. Mặc kệ hắn đối ngoại có bao nhiêu hô phong hoán vũ, về đến nhà vĩnh viễn là một nam nhân ôn nhu.

Chẳng qua phụ thân không thể cảm động nữ nhân tâm như rắn rết kia. Nhưng tiểu cô nương cùng Triệu Thu Nghiên bất đồng, nàng thiện lương lại mềm mại, có lẽ hắn nên đối tốt với nàng một chút, nàng mới có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh mình.

Cho nên hắn không nhắc lại chuyện vừa rồi, muốn quan hệ giữa hai người mau chóng giống như thân nhân bình thường thân mật. <

Anh cần một người thân, anh cũng muốn có một gia đình.

Nữ nhân thật lâu im lặng, khóe mắt nàng khó khăn lắm mới mở mang theo nước mắt lúc trước bị khi dễ khóc, thân thể trần trụi ở trong ngực nhu nhược không xương, nghe được hắn hỏi như vậy liền rụt lại cùng một chỗ, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt ngay sau đó lại rơi vào vết thương trên cánh tay hắn.

Tiêu Liệt cảm giác được cô đang nhìn ở đâu, giật mình vài giây vừa mở môi liền một lần nữa khép lại, đem đầu cô ấn ở ngực, cúi đầu ngửi mùi thơm trên tóc.

"Ngươi... Không đau sao? -

Vết thương mang theo mùi tanh, mép bị nước mưa ngâm đến có chút trắng bệch, sau một lát tiêu tan một chút, nhưng vẫn có thể nhìn ra dấu vết của nước.

"Nếu em có thể đau lòng tôi, tôi sẽ không đau."

Bộ dáng thật sự của Tiêu Liệt chính là như vậy, thanh âm của hắn mang theo vui mừng cùng một chút vô lại của hài đồng. Lời này làm cho nàng không có biện pháp tiếp, chỉ có thể im lặng như không nghe thấy.

Nhưng mà yên tĩnh chỉ chưa đến một phút sau cô đã đi ra trong ngực người đàn ông, đưa tay về phía ngăn kéo trên cùng của tủ đầu giường, cô biết nơi đó đặt băng gạc tiêu Liệt dùng.

Anh thích ôm mình, nhưng anh không bao giờ thích người khác chạm vào anh. Bình thường cô không muốn để ý tới anh liền tự mình đổi thuốc, bệnh hoạn chán ghét người khác gần người anh.

Hai ngón tay hành lá gắp ra một cuộn gạc mới đặt trước mặt hắn.

"Ngươi thay đi."

Quyền Đương cảm tạ quần áo vừa rồi chắn mưa.

Nam nhân khẽ nhíu mày, đem thân thể kề sát lại.
"Ngươi đổi cho ta." Lại vươn tay khoát cánh tay cho nàng, "Vừa rồi ôm ngươi quá lâu, rất mệt mỏi. --

Lời nói của hắn ám chỉ cực mạnh, làm cho nữ nhân thoáng cái nghĩ đến hình ảnh tim đập đỏ trong phòng tắm vừa rồi, lòng bàn chân đều bắt đầu dính dính.

Diệp Văn Tranh mím môi, nghĩ đến chuyện yêu cầu anh, chỉ có thể đỏ lên một khuôn mặt nhỏ nhắn khử trùng lại bọc băng gạc cho anh.

Trước kia chỉ cảm thấy hắn là đám côn đồ ăn mặc chỉnh tề, hiện tại lại cảm giác hắn giống như một tên côn đồ vô lại.

Bàn tay nhỏ bé ở bả vai qua lại, người đàn ông híp mắt hưởng thụ sự vuốt ve nhẹ nhàng của cô, cánh tay nói "mệt" ngược lại so với lúc trước còn căng cứng hơn.

"Tiêu Liệt. Ngày mai là ngày giỗ của cha mẹ tôi. -

Nàng cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển, mang theo nếp sữa độc đáo của tiểu cô nương, nói thật cẩn thận, giống như một đứa trẻ làm sai lại ngoan ngoãn lấy lòng.
"Ta chỉ có một tấm ảnh của bọn họ, ở chỗ Từ Oánh, nói không chừng đã bị bọn họ ném đi."

"Anh bảo tôi trở về xem một chút đi..."

Diệp Văn Tranh không biết chuyện sau khi cô tới nơi này, cô nương đơn thuần vẫn chưa nghĩ đến phương diện khác, càng sẽ không biết hai người kia đang ở trong phòng tối của Tiêu gia, còn tưởng rằng từ Oánh không có nàng sinh hoạt so với lúc trước càng thích ý hơn.

Người đàn ông vuốt ve bàn tay sau lưng cô dừng lại động tác, ngẩng đầu cô lên nhìn thấy một đôi mắt khóc nức nở.

Làn da tinh khiết thanh nhã xẹt qua nước mắt trong suốt, giống như băng tuyết sau khi hòa tan, trên lông mi lóe lên lại giống như tinh toản vốn khảm nạm.

Khi anh nhìn cô còn có một giọt nước mắt chảy theo đuôi mắt hơi ửng đỏ. Mí mắt Tiêu Liệt rũ xuống, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ răng, một lát sau ngồi dậy gọi điện thoại cho Trần Giang. <
Anh đứng lên vẫn không mặc quần áo, không thèm để ý biểu hiện thân thể trần trụi trước mặt cô. Cô cắn môi đè đầu con liêu nhìn ngón chân cuộn tròn của mình, nệm bên cạnh lại sụp xuống, trước mặt đã có thêm một ly nước ấm bốc hơi nóng.

Cùng lúc đó một mùi gừng nồng đậm cũng lan tràn trong phòng.

"Bột gừng là hai ngày trước không dùng hết."

Nói xong nhét cái ly vào tay nàng, sau đó cửa liền từ bên ngoài bị người gõ. Mày hắn khẽ động quay đầu nhìn về phía cửa phòng phía sau, sau đó lại quay đầu quấn thân thể nàng lại, chính mình đi qua mở ra một khe cửa chỉ vươn ra một cánh tay từ bên ngoài lấy vào cái gì đó.

Cô hoàn toàn bị Tiêu Liệt ngăn trở, cho nên không nhìn thấy người bên ngoài là ai đóng cửa lại. Anh lại đi vào trong tay liền có thêm một túi giấy tờ nhựa trong suốt, khi cô thấy rõ bên trong là cái gì, ly trong tay suýt nữa bay ra ngoài.
"Trước tiên uống hết nước."

Bàn tay nắm lấy một cái đầu nhỏ có chút lộn xộn trên tóc, mang theo sự sủng nịch mà mình cũng không nhận ra.

Diệp Văn Tranh nóng lòng muốn lấy được khung ảnh trong tay anh, uống nước có nhiệt độ thích hợp trong chén một hơi cạn sạch, sau đó mở hai con mắt to ướŧ áŧ, luống cuống nhìn anh.

Khung ảnh được đặt lên giường vào giây sau, đường viền màu gỗ đã bị xóa sạch bề mặt, cũng không biết tiểu cô nương đã vuốt ve bao nhiêu lần, đại đa số nơi đều lộ ra gỗ lót không bóng loáng.

Người phụ nữ ôm ảnh vào lòng, cơ thể rụt vào một góc giường, tóc che mặt, bả vai không ngừng phập phồng.

Khung ảnh này là hắn sáng nay khi trở lại tiểu viện trong núi phát hiện, ngày đó hắn nghĩ đến ngày giỗ của vợ chồng Diệp Thành liền ma xui quỷ khiến đi tới đó, lấy về thứ duy nhất có liên quan đến bọn họ.
Đối với chuyện năm đó Diệp gia hắn chột dạ, hắn tuy rằng không trực tiếp gϊếŧ chết bọn họ nhưng là người thụ hưởng cuối cùng của hai nhà cò tranh giành. Nếu lúc ấy hắn biết tiểu cô nương gặp ở cửa trà lâu kia là nữ nhi diệp thành, hắn vì bảo vệ nụ cười thanh thuần tươi sáng kia cũng sẽ giúp Diệp Thành một lần.

Cũng không biết bọn họ ở trên trời nhìn hắn cưỡng hôn nữ nhi của mình sẽ có tư vị gì, sẽ hận hắn oán hắn vẫn sẽ yên lặng không nói gì.

Tiêu Liệt đi qua ôm thân thể nhỏ bé khóc đến nóng lên vào trong ngực, tuy rằng thân thể trần trụi dán sát nhưng không có nửa phần dâʍ ɖu͙©.

Chỉ là có chút hối hận. Hẳn là mang theo nàng cùng đi, những rèm cửa sổ thêu hoa văn tinh xảo kia là cô gái từng mũi khâu từng mũi, hắn nên để cho nàng đi lấy đồ đạc của mình tới.
Cô gái run rẩy không ngừng, đàn ông khác không hiểu, nhưng biết nỗi nhớ. Anh đã lâu không mở miệng, phải mất một thời gian dài mới nhẹ nhàng lay động bả vai cô.

"Tranh Tranh."

"Nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta đi tế lễ bọn họ."

Người trong ngực dừng lại, cô khẽ nâng lên gật đầu, ánh mắt chỉ đến ngực anh.

Mùi gừng trong miệng còn chưa tan dường như càng nặng hơn.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.