Cuồng Liệt

Chương 27 "Thúc thúc này là ai, vì sao phải nhìn ngươi."

Trên đường từ nhà họ Diệp trở về cũng không bằng phẳng, khi đi qua một trận đường đất, thân thể cô gái đang ngủ hơi nghiêng sang một bên.

Trong dư quang xông vào một cái đầu nhỏ, đỉnh tóc còn khoác lên mình ánh sáng mềm mại mơ hồ bên cạnh. Khoảnh khắc người đàn ông ngửi thấy mùi thơm ngát, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt, cánh tay dài duỗi ra ôm cô vào trong ngực, chân cũng cùng đặt lên ghế để cô thoải mái hơn một chút.

Cách Tiêu gia còn có một đoạn lộ trình, Tiêu Liệt nhìn cây hành lang bên đường bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

"Đi tiểu viện trên núi."

Nơi đó bọn họ đã đi qua một lần, lần này tài xế tìm xe nhẹ quen đường, vô lăng vừa xoay liền đi lên núi.

Xe leo dốc đánh thức cô bé đang ngủ say, đầu cô đập vào ngực người đàn ông, ngẩng đầu lên ánh mắt đột nhiên xông vào đôi mắt đen kịt kỳ lạ ôn hòa kia.

Có chút bối rối, lúc này mới phát hiện thì ra cô bất tri bất giác đã ngủ vào trong ngực anh. Mồ hôi trên đầu chảy ra cọ lên áo sơ mi nam nhân, hết lần này tới lần khác hôm nay hắn còn mặc một cái áo trắng, làm cho vết nước kia càng thêm rõ ràng.

Buồn ngủ bị hoảng hốt ngượng ngùng quấy nhiễu đến mức hoàn toàn không có, cô cuống quít lui về phía sau ngồi sang bên kia dựa vào cửa xe.

Người đàn ông không hiểu tâm tính của một cô gái, chỉ không hài lòng với sự xa lánh của cô. Hắn mím môi, mi tâm không thể điều tra khẽ nhíu lại, đem thân thể nhỏ bé một lần nữa kéo vào trong ngực, động tác lưu loát dứt khoát, mang theo vương giả bá đạo trước sau như một.

"Đi đâu?" Đến rồi. -

Diệp Văn Tranh cho rằng hắn nói đến là Tiêu gia, nhưng chung quanh không phải, lại nhìn kỹ mới phát hiện bọn họ tới tiểu viện mình ở lâu.

"Bạn có thích điều này?"

Trong mắt cô gái xẹt qua cào nhiên bị hắn đưa vào đáy mắt, nhưng hắn nghĩ không rõ, vợ chồng Từ Oánh đối với nàng cũng không tốt rốt cuộc có cái gì lưu luyến.

Diệp Văn Tranh lắc đầu, lại gật gật đầu, lướt qua hắn nhìn ra ngoài cửa sổ trong mắt đã có bóng cây lay động quỹ tích. MMôi phấn mở ra chậm rãi nói ra một câu: "Thích hoa cỏ nơi này. Người

đàn ông nhíu mày, "Bạn có thể ở lại đây trong hai ngày." -

Đồng tử trong sáng, sau một khắc lại bị hắn phong bế miệng sắp mở ra.

Một nụ hôn triền miên, anh trêu chọc cái lưỡi nhỏ ngượng ngùng của cô, lại muốn cô thất thố chạy trốn chạy trốn truy đuổi. Làm cho ngọn lửa trong thân thể nàng dần dần bốc lên thiêu thành phi sắc vân hà nhuộm đỏ hai má, lại giống như uống rượu mạnh, lúc xuống xe tùy ý hắn kéo bước chân phù phiếm.

Một bóng đen vốn đứng trong phòng giật giật một chút. Ánh mắt hắn căng thẳng, thân thể bất thình liêu dán lên tường.

Nơi này vốn không nên lại đến, nhưng còn không đợi hắn kinh dị liền nghe được một trận mềm mại thanh lăng nữ thanh. Sống lưng cao ngất sắp rời đi cứ như vậy dừng lại, theo mi tâm co giật một chút mà quay qua, lại chỉ liếc thấy Diệp Văn Tranh một chút bên cạnh quần áo liền lắc mình nhảy ra khỏi cửa sổ.

Người đàn ông rơi trên mặt đất không tiếng động, anh nín thở, nhìn cô gái bị người đàn ông ôm vào trong phòng, hai mắt sung huyết trợn tròn đến mức trợn mắt muốn nứt ra.

.....

Lúc đi đến trong phòng nàng còn đang kịch liệt thở dốc, ngực phập phồng làm cho thiếu nữ nổi bật tốt đẹp càng thêm rõ ràng.

Nam nhân không tự chủ được giật giật yết hầu, nhớ tới mây mưa ngày hôm qua, quần áo trên người bắt đầu trở nên căng thẳng.
Mất tự nhiên ho một tiếng, thanh âm nhẹ đến mức nữ nhân cũng không phát hiện ra sự khác thường của hắn cùng ẩn hỏa như tro tàn trong đáy mắt. Cô còn lưu luyến trong căn phòng tràn ngập mùi hương của mình, ánh mắt lấp lánh rất nhỏ phảng phất như dòng suối chảy qua.

Người đàn ông vốn đang đến gần đột nhiên dừng tại chỗ, cỗ du͙© vọиɠ đột nhiên nổi lên kia chung quy bị đôi mắt run rầy của cô đánh rơi. <

Quên đi, hôm nay không chạm vào nàng, nếu đυ.ng vào buổi chiều nàng liền không ra được, khó có được nàng thích nơi này như vậy.

Anh đợi một lát, chờ thân thể khôi phục bình thường thì ra ngoài châm một điếu thuốc, cho cô gái một chút thời gian của mình, sau đó đi vào liền nhìn thấy cô ngồi trên giường, ôm chăn nhìn ra ngoài cửa sổ xanh biếc, trong ánh mắt đều là khát vọng.
"Muốn đi không?"

"Được không..."

Cô không phải tự do, ngay cả khi đến đây cô cũng giống như bị cắt đứt cánh.

"Gâu Gâu! ! ——"

Tiêu Liệt vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa vài tiếng chó sủa thanh thúy liền cắt đứt hắn. Hắn cũng không ghét chó, nhưng ghét chó quấy rầy hắn cùng Diệp Văn Tranh nói chuyện.

Sống mũi hơi lộ ra, theo bước sải bước đi ra ngoài, ngũ quan cứng rắn góc cạnh rõ ràng dần dần bại lộ dưới ánh mặt trời.

Tiểu cô nương đứng ở cửa chưa tới mười tuổi, hai bên má mập mạp giống như dán lên phía sau, theo thân thể run lên. Hai sợi dây thừng trong tay một trái một phải dắt hai sữa, một sợi màu vàng tinh khiết và một màu vàng đen.

Hai nhỏ kia giống như ngửi thấy mùi gì đó, hai đôi móng vuốt nhỏ nâng lên liều mạng muốn vọt vào bên trong.

Cánh tay cô bé bị kéo đến lắc lư trái phải, cô nhìn một đám đàn ông xa lạ trước mặt, sợ hãi nhìn vào bên trong.
"Diệp tỷ tỷ có ở đây không?"

- Đồng Đồng!

Diệp Văn Tranh đi theo phía sau Tiêu Liệt chạy ra, hai nhỏ kia càng thêm sống động.

Nàng có chút thời gian không nhìn thấy chúng nó, so với lúc trước ở chỗ nàng lớn lên một vòng, tiểu cô nương lôi kéo cũng có chút cố hết sức.

Chân tiến về phía trước một bước, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện thêm một cánh tay.

Nữ nhân có chút cô đơn rũ xuống mí mắt, "Bọn họ là ta mang về, có thể đi sờ sờ chúng nó không? -

Tiêu Liệt giật giật yết hầu, trong dư quang là hai thân thể nhỏ bé hưng phấn đến phát cuồng. Hắn bỗng nhiên bất mãn với hai con chó này, rõ ràng hắn cũng là nàng mang về, nhưng ngoại trừ bôi thuốc ra, nàng chưa từng sờ qua mình.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cánh tay ngang qua trước người nữ nhân vẫn rơi xuống. Ý định ban đầu của anh ngăn cản cô là sợ chó cắn cô, bây giờ thỏa hiệp là luyến tiếc nụ cười của cô như hoa.
Thấy đôi mắt xám xịt của cô gái đồng ý khôi phục lưu quang tràn đầy, cô bé cũng thuận thế rải dây thừng trong tay ra, hai nhỏ nhào tới bên chân nàng, liếʍ liếʍ ngón chân trần trụi bên ngoài của nàng.

"Tỷ tỷ tỷ đi đâu rồi, ta tới mấy lần cũng không thấy tỷ."

Đồng Đồng vuốt đầu một nhỏ, mí mắt nhấc lên len lén nhìn người đàn ông ánh mắt thủy chung không rời Diệp Văn Tranh.

"Thúc thúc này là ai, vì sao phải nhìn ngươi."

"Anh ấy thật hung dữ..."

"Anh ấy..." Vấn đề này rất khó trả lời, cố ý không nghĩ đến những hình ảnh si mê kia, cô không tự tin run rẩy mí mắt, hai mảnh môi đỏ tươi thủy nhuận cực kỳ nhẹ nhàng mở ra.

"Một người bạn."

Câu nói bị Gió đưa đến lỗ tai nam nhân, hắn đối với lời giới thiệu này bất mãn, lông mày gấp gáp hạ thấp liếc sang một bên, một người tiêu hóa không thể nói thành lời phiền não.
Tiểu nữ nhân ngồi xổm giữa cây xanh cỏ xanh, váy trên người rơi trên mặt đất dính chút sương.

Có một số lá cây xanh quá mức liền nổi lên màu mực, vừa vặn có thể đem thân ảnh ẩn nấp trong rừng hoàn mỹ ẩn nấp.

Hắn si ngốc nhìn tiểu nhân dục tú kia, thân thể nàng nghiêng ngực hắn liền nghiêng theo, thẳng đến khi nàng bị Tiêu Liệt kéo vào trong ngực.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.