Cuồng Liệt

Chương 35 "Mang thêm một cái giường cho phu nhân vào."

Nhíp chọn ra sợi kéo thịt non trải rộng thần kinh, đẩy nam nhân từ vô ý thức đến nửa ngủ nửa tỉnh.

Xuyên qua tầm mắt vũ trang không hề rõ ràng đáng nói, hắn hình như còn chưa từ trong phòng kia đi ra, cả người vẫn đứng ở trong sương mù hỗn độn, mê mang phảng phất ảo cảnh.

Đột nhiên, một tiếng khóc trầm thấp xông vào trong tai hắn, lúc xa lúc gần, thanh âm không lớn nhưng lại như chủy thủ chậm chạp cắt trái tim hắn. So sánh với nỗi đau của thân thể đều trở nên không đáng nhắc tới, để cho hắn phấn đấu toàn lực cũng phải mở mắt an ủi tiểu cô nương.

Đôi mắt to nhìn hắn tràn đầy ánh nước, hốc mắt đỏ thẫm sưng lên. Không biết nàng khóc bao lâu, thịt mềm quanh mắt đều bảo nàng lau rách, một khối đỏ tươi đặt lên mí mắt giống như trang điểm.

Một trận lo lắng. Cô bé nên sợ hãi.

Anh không thể lấy chuyện thường thấy của anh để yêu cầu cô, có vài thứ cô cả đời cũng không nên nhìn thấy, nhưng anh lại không thể giữ lời hứa đem cô đặt ở lòng bàn tay.

Giật giật yết hầu, cảm giác đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sợi tơ đỏ trong hốc mắt hắn càng nặng hơn. Hắn muốn dỗ dành nàng, lại bị nàng tranh thủ mở miệng trước.

"Thực xin lỗi, có lỗi đau không?"

Câu nghi vấn không hỏi ra miệng, cô liền im lặng. Vừa rồi cô nhìn thấy bác sĩ từ trên vết thương của anh từng chút từng chút gắp sợi màu đen bị cháy, động tác có nhẹ nhàng đến đâu cũng không thể tránh khỏi kéo từng sợi máu thịt xuống.

Mùi lo lắng trong không khí cùng mùi máu tươi khó phân biệt, danh sách trắng dưới thân hắn đều bị nhuộm đỏ một mảnh.

Làm thế nào nó có thể không đau.

Sau đó bàn tay nhỏ bé kia lại động, lần này là lấy đi, đổi thành cái đầu nhỏ dán lên trước ngực hắn, một giây sau hạ xuống dòng nước ấm áp.

Tiêu Liệt giật mình trong chớp mắt, trong mắt xẹt qua vui mừng không đúng lúc.

Hèn hạ mọc lên, nếu như có thể dùng áy náy cùng đồng tình giữ lại nàng cũng tốt. <

Hắn cả đời này đều vì còn sống mà sống, ngay cả ngưng trọng trong mắt người chung quanh cũng xuất phát từ lo lắng về tiền đồ của mình. Người khác vì thân phận của hắn cứu hắn, chỉ cần hắn còn sống mới có tiêu gia tồn tại.

Nhưng Diệp Văn Tranh thì khác, cô chưa bao giờ quan tâm mình là ai, lúc trước mình quần áo ấp ỉ nằm trên mặt đất hình dạng như ăn mày, cô cũng có thể mang mình về nhà. Đây là lần đầu tiên cô khóc vì anh, nước mắt chỉ vì Tiêu Liệt mà chảy.

Cho nên hắn luyến tiếc nàng lo lắng, lại càng luyến tiếc loại khó có được này. Giật giật môi, nước bọt ướt đẫm cổ họng khô cạn cũng không nói gì, ngược lại cho Trần Giang một ánh mắt.

Trận hỏa hoạn này không phải ngoài ý muốn, có người nhìn không lại mình sống quá tốt, muốn mạng của nàng, càng muốn mạng của mình.

Trần Giang bị ánh mắt lạnh thấu xương bắn một đạo, thân thể đột nhiên run rẩy đột nhiên ngồi thẳng.

Hắn đi theo bên cạnh Tiêu Liệt quá nhiều năm, đương nhiên biết lão đại nhà mình đang suy nghĩ cái gì. Tạm dừng một lát thân thể chuyển đến chỗ Diệp Văn Tranh bên cạnh không nhìn thấy, hướng về phía Tiêu Liệt gật gật đầu.

Diệp Văn Tranh còn đang khóc, khoang xe yên tĩnh đều là giọng nói của cô. Bàn tay lớn rơi trên đầu nàng nhẹ nhàng di chuyển, cứng ngắc làm ra động tác xoa xoa, muốn di chuyển xuống phía dưới lau đi khóe mắt nàng, nhưng biểu bì đã cháy xém liên lụy cánh tay, khiến hắn không cách nào động đậy nữa.

"Đừng khóc."

Thanh âm cực kỳ nhẹ, nếu không phải cùng hắn áp sát có thể cũng không nghe được.
Cô lau đi những giọt nước mắt che khuất tầm mắt, hàng ẩn ướt dính thành mấy sợi.

U Đàm nơi đáy mắt nam nhân cũng yên tĩnh như trước, không có oán hận cùng phẫn nộ, lại liếc thấy mấy chấm đỏ trên cổ tay nàng thì mắt dao động.

Giống như gió nhẹ thổi qua mặt nước nổi lên gợn sóng. <

Mấy vết phồng rộp trên tường kia khi Diệp Văn Tranh còn chưa tỉnh táo đã bị vén ra, dịch mô màu vàng nhạt thấm ướt nửa cánh tay ngọc, vết thương đã teo lại thành một đoàn bột nhạt lộ ra ửng đỏ.

Anh quan sát trong chốc lát, có lẽ là ánh mắt mệt mỏi, chớp động khe hở ánh sáng khó khăn lắm, một khắc trước khi nhắm nghiền cô bắt được lời xin lỗi trong mắt anh.

"Ta nên đi theo ngươi"

âm cuối yếu bớt, bàn tay xoa xoa đỉnh đầu nàng cũng chậm rãi buông ra, một khắc rơi xuống ánh mắt cô sửng sốt, kinh ngạc đỡ lấy bàn tay thô ráp, để anh không đến mức đυ.ng vào vết thương.
"Tiêu Liệt?"

Nhấc mí mắt lên, tay kia vuốt ve gương mặt tuấn tú của nam nhân miêu tả ngũ quan cứng rắn, ánh nước mắt hạnh mở tròn đập vào sóc, ngón tay dừng lại ở nghiêng mặt hắn lau bùn dầu.

Nhưng hắn lại không có phản ứng, thật giống như người vừa mới nói chuyện không phải là hắn.

"Bác sĩ" cô nâng người lên và sử dụng tất cả sức mạnh của mình. "Anh ta bị sao vậy?"

"Sinh mệnh không có gì đáng ngại, chỉ là phải hảo hảo dưỡng."

Câu đầu tiên Diệp Văn Tranh hỏi bị Tiêu Liệt đột nhiên thanh tỉnh cắt đứt. Trần Giang cúi đầu không nói gì, là bởi vì anh không biết nói gì. Ít lần bác sĩ che miệng hạ thấp thanh âm nói cho nàng biết, sợ dọa nữ chủ nhân nhìn qua đơn bạc không thôi.

Xe tiếp tục di chuyển trên đường, ánh mặt trời vừa vặn, lại càng thêm cô độc.

Tiêu Liệt sau đó không tỉnh lại, cô nắm tay anh cũng không buông ra nữa, sợ không sờ được nhiệt độ cơ thể của anh.
Không biết là ai vén rèm cửa sổ lên, một tia nắng ném vào trong xe, rơi vào trên mặt nữ nhân. Ánh sáng đột nhiên chiếu lên lông mi cô run rẩy vài cái, cũng đem đuôi mắt chiếu ra tinh xán.

Người đàn ông vội vàng kéo rèm cửa trở lại, nhưng cô dừng lại.

"Chờ một chút." <

Tay dừng tại chỗ, không lên, cuối cùng vẫn lựa chọn nghe lời cô.

Ngoài cửa sổ có một tòa kiến trúc quen thuộc, càng ngày càng gần Tiêu gia, nàng lại đột nhiên bắt đầu bất an.

Cảm giác này tiếp tục cho đến khi họ xuống xe. Thân thể Diệp Văn Tranh vẫn không thể tự mình đi lại, hai người dùng cáng nâng cô xuống, khi sắp vào trong lầu, trong dư quang của cô hiện lên một mảnh màu đen. Theo sự khác thường nhìn qua, ánh mắt hơi chậm lại, khi nhìn về phía Tiêu Liệt thì trong mắt liền có thêm vài phần phức tạp.

Có lẽ đã có người phân phó qua, Tiêu Liệt được an trí đến phòng ngủ mà trước đó anh đang ở, mà lúc nâng cô đi qua lại không dừng lại ở đó, mà trực tiếp đi đến phòng dùng làm phòng mới.
"Chờ một chút——"

giọng nói yếu ớt run rẩy, cô vẫn không dám nói trước mặt nhiều người như vậy.

"Tôi ho khan" cô ho ra nước mắt, "Tôi có thể đến đó không?" -

Bác sĩ suy tư một lát, cung kính gật gật đầu, sau đó người khiêng cô liền lui về phía sau hai bước, đưa cô đến phòng Tiêu Liệt.

Trong phòng rất nhanh liền tràn ngập mùi khét của hỏa trường, sau khi nàng đổ mồ hôi một trận tinh thần đã đến cực hạn. Vừa rồi vốn là cố gắng chống đỡ mới có thể miễn cưỡng trao đổi đứng dậy, hiện tại chung quanh đột nhiên an tĩnh lại nàng cũng cùng nhau tiết lực.

Nhìn chung quanh một lần, cùng lúc cô rời đi cũng không khác gì, người đàn ông nằm ở giường lớn gần trung tâm, thân thể cao lớn tứ chi cơ hồ chiếm cứ toàn bộ giường, chỉ có trong khuỷu tay còn có một chút nhàn rỗi.
"Mang thêm một cái giường cho phu nhân vào."

Bác sĩ còn chưa đi, anh thay bình cho Tiêu Liệt, quay đầu lại nhìn thấy cô gái nằm ở một góc giường, giống như bị ủy khuất.

"Không cần"

một tiếng núc mềm dừng bước chân hai người, bọn họ nhìn về phía nữ nhân, mắt lộ ra khó hiểu.

"Ta muốn chiếu cố hắn."

Dứt lời, Diệp Văn Tranh nằm vào không gian chật hẹp quanh khuỷu tay anh, may mà thân ảnh cô đơn bạc, cũng không có vẻ quá bức bách.

Chuyện này chung quy là vì cô mà xảy ra, nếu như không phải Tiêu Liệt của cô sẽ không biến thành như vậy, cô không có biện pháp an tâm thoải mái nằm ở một bên nhìn anh chịu khổ. Tuy rằng nàng cũng không nghĩ rõ, túp lều làm sao có thể vô duyên vô cớ bốc cháy.

Cô ấy không có thời gian để suy nghĩ nữa.

Tránh vết thương của anh, cô cân nhắc bàn tay do dự vẫn đặt lên eo anh, tư thế thân mật là vì anh tỉnh lại cô có thể biết trước. Sau đó mí mắt giống như là đè lên tảng đá xanh, đem đồng tử Oánh Oánh lưu động ngăn trở.
Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.