Cuồng Liệt

Chương 42: Anh đang cười cái gì vậy?

Thân thể đau nhức, bên hông ngang một bàn tay, lên trên là cánh tay cơ bắp cường tráng. Trên da người đàn ông cứng vây mất một phần, thịt mềm màu hồng mọc ra, theo hô hấp khẽ động.

Diệp Văn Tranh nhẹ nhàng xoay người, đánh thức Tiêu Liệt. Trong thân thể nàng cất giữ trọc dịch cả đêm theo đó tuôn ra, trong phòng vốn tình ý hương nồng lại thêm một tia hương vị .

Nàng vừa tỉnh, nhưng vẫn bị mùi vị này xấu hổ đỏ mặt. Hình ảnh tối hôm qua cùng người xấu hổ đối thoại tái hiện, cô rụt vào trong chăn chặn mắt, không dám nhìn nhau với đôi mắt đen láy vừa mới mở kia.

Chào buổi sáng.

Anh vén chăn lên hôn lên trán cô, sau đó kéo cô dậy, rửa mặt sau đó xuống lầu ăn điểm tâm, lấy đồ ngày hôm qua đã chuẩn bị sẵn.

Tiêu Liệt mặc quần ở nhà màu xám nhạt, có chút thể thao cũng có chút giản dị. Tóc sau khi tỉnh lại không cố ý xử lý, rất lộn xộn che khuất nửa con mắt, đỉnh tóc che một vòng ánh mặt trời nhạt nhẽo, hoàn toàn khác với vẻ lạnh lùng nghiêm túc bình thường của hắn.

Chiếc áo thun tròn màu trắng phác họa vóc dáng cơ bắp kiêu ngạo. Nàng nhìn vào những khe rãnh kia, đột nhiên cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

May mà trước khi mặt đỏ lên, cô dừng lại ảo tưởng, Tiêu Liệt cầm diều xoay người, vẫn không phát hiện ra cái gì không ổn. Diều trong tay có màu sắc rực rỡ và là những con ong màu vàng.

Anh lấy nó khi nào vậy? ......

Ánh mắt cô đi theo một chút huỳnh hoàng khẽ động, nam nhân cao lớn cường tráng một bộ dáng cứng rắn, cầm đồ chơi của tiểu hài tử ít nhiều có chút buồn cười. Diệp Văn Tranh không nhịn được, phốc cười ra tiếng, Tiêu Liệt nghe tiếng nhìn qua, cũng theo cô cười rộ lên.

Cười cái gì? Anh ta hỏi cô.

Anh đang cười cái gì vậy?

Tôi nghĩ rằng em cười rất đẹp.

Từ sau khi nàng đến Tiêu gia rất ít khi nở nụ cười, khóe môi khẽ nhếch đến cũng không dễ dàng, liếc mắt nhìn trong chốc lát phấn nộn mềm mại, hắn lại đột nhiên hiểu vì sao lại có người dùng giang sơn đổi mỹ nhân cười.

Tiêu Liệt không biết cách tán tỉnh với phụ nữ, nhưng lúc này anh nhìn cô đầy thâm tình, lời nói đều là chân thành, ngược lại làm cho cô bất giác đỏ mặt.

Diều sau một lát được đưa lên bầu trời, sợi dây thừng ở trong tay cô, nhưng cô sẽ không thả, rốt cuộc người dẫn đường vẫn là Tiêu Liệt.

Cả buổi sáng hai người đều ở trên bãi cỏ trước cửa Tiêu gia, chung quanh trang nghiêm cũng không nhìn thấy, chỉ có thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.

-

Ngày là ngày Diệp Văn Tranh đi học, sau khi ăn sáng xong Tiêu Liệt đã tựa vào đầu xe chờ cô. Có lẽ là bởi vì nơi muốn đi là trường học, cậu cố ý thay một bộ đồ thể thao, tóc tùy ý buông xuống, thêm vài phần thanh xuân.

Hắn tháo kính râm xuống, nhướng mày về phía nữ nhân có chút sững sờ.

Lại đây.

Trong khoảng thời gian hắn bị thương đã rất ít lộ ra bản tính dum chội, ôn nhu che mắt Diệp Văn Tranh, đều làm cho nàng cơ hồ sắp quên tiêu Liệt rốt cuộc là ai.

Cô đi qua, cửa ghế lái phụ đã mở ra, đường từ Tiêu gia đến trường học không tính là gần, dọc theo đường đi hai người yên lặng không nói gì, nụ cười trên mặt nam nhân bị ánh sáng không ngừng xẹt qua sườn mặt xóa đi, đến cổng trường đã trở nên không chút biểu tình.

Đi đi.

Diệp Văn Tranh một thân váy màu xanh biếc, giống hệt bầu trời trong suốt. Anh chỉnh lại cổ áo cô, buông lòng bàn tay ra.

Ừm.

Tinh linh từ trong lòng bàn tay chạy trốn, nàng đi vào một chỗ xanh biếc, bóng lưng dần dần xa.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn dẫn nàng đến Tiêu gia để mặc cho nàng rời đi, bất an nồng đậm làm cho hắn sinh ra chút ti tiện. NNguyên bản đã nói sẽ không đi theo nàng, hiện tại phần quyết tâm này lại dao động.

Anh đeo kính râm một lần nữa, che mặt tuấn dật lại, dọc theo con đường cô gái đi qua đến tòa nhà giảng dạy, ở cửa sổ nhỏ ở cửa sau nhìn cô đến lớp, mấy chục phút đứng ở nơi đó không hề di chuyển mảy may. Lại sau khi tan học cô theo cô đi vào trong căng tin, hung tợn nhìn chằm chằm nam sinh bắt chuyện với cô, con ngươi dưới kính râm phảng phất như muốn phun ra ánh lửa.
Buổi chiều, cô gái ăn cơm trưa đi trên đường đi, bộ dáng khuynh thành của cô cùng dáng người yi điệu của Sở Sở thu hút rất nhiều ánh mắt.

Nam sinh khuôn mặt ngây ngô nhìn không quá hai mươi tuổi, cậu len lén đi phía sau Diệp Văn Tranh đã lâu. Học sinh không có tâm tư xấu, đơn giản là yêu cái đẹp mà ai cũng có, cậu chỉ muốn hỏi tên cô gái này, ở trước mặt cô quen mặt.

Đột nhiên, một cánh tay nằm ngang trước người, hắn dừng bước không kịp đυ.ng lên, không đem cánh tay đυ.ng văng ngược lại bị cơ bắp cứng rắn phía trên bắn trở về.

Thức —— hắn xoa ngực mình, nghiêng người đàn ông trước mặt, sắp thốt ra oán giận khi thấy rõ ngũ quan của hắn bỗng dưng dừng lại. Bầu không khí ngưng tụ, nam nhân lạnh lùng tựa như một khối băng lạnh, lại làm cho hắn ở trong ánh mặt trời ấm áp lúc xuân hạ nổi lên một tia hàn ý không cách nào xua tan.
Anh...? Đó là ai vậy?

Người đàn ông không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía cô gái sắp bước vào tòa nhà giảng dạy.

Tránh xa cô ấy ra, hả? Ngữ khí không giống đang thương lượng, nam sinh thế nhưng nghe ra sát khí.

Hắn ngơ ngác gật đầu, trong nháy mắt chạy trối chết.

Nếp gấp mi tâm Tiêu Liệt còn chưa bình phục, hắn lén đi tới nơi này cũng không muốn làm cái gì, chỉ là nữ nhân của mình bị người ta ngấp nghhơ hắn nhịn không được, nhiều ánh mắt dừng chân trên người nàng như vậy cũng đủ chọc giận hắn.

Diệp Văn Tranh ở trong phòng học chờ giáo viên, cô cố ý chọn ở góc dựa vào cửa sổ.

Một chùm ánh mặt trời rơi trên quyển sổ trước mặt, bụi bặm chìm nổi. Tâm tư của cô bay ra ngoài cửa sổ, luôn nhớ tới trưa hôm qua, Tiêu Liệt không cẩn thận rải nước nóng lên ngón tay, lúc ấy làn da đỏ lên một mảnh, cũng không biết hiện tại còn đau hay không.
Đầu bút trượt trên giấy, trên giấy trắng vô tình vẽ ra một chữ liệt. Bước chân thầy cô vào cửa liên lụy đến suy nghĩ của thiếu nữ bay đi, cô bị tiểu giai thanh tú nhảy lên trên giấy này hoảng sợ, thật giống như không phải cô viết vậy.

Có một số tâm tư vốn chỉ bịt một tầng sa mỏng, tướng có thể lừa gạt mình, nhưng hiện tại lại đột nhiên toàn bộ bại lộ dưới ánh mặt trời.

Nàng không còn thứ gì để che đậy hoặc tự an ủi mình, tâm sự thiếu nữ rõ ràng.

Trách hắn, vẫn là lạ, không có khả năng nhanh như vậy liền quên hắn lúc trước cường thế. Nhưng cảm động cũng là thật, quan tâm càng không thể bỏ qua.

Cô đã vô tình so sánh anh với cha mẹ, dù sao đã có rất nhiều năm không ai quan tâm chăm sóc cô như vậy. Người đàn ông này lãnh khốc vô tình lại tỉ mỉ ôn hòa, một khắc trước xuyên qua mưa bom bão đạn, sau một khắc trở lại bên cạnh nàng, lại ngay cả một ngày cô ăn cơm cũng phải tự mình qua tay.
Trái tim đang hoạt động, giáo viên nói bất cứ điều gì cô cũng không nghe rõ. Xung quanh rõ ràng không có ai nhìn cô, cô lại muốn xé tờ giấy kia đứt một con hạc ngàn giấy, tan học lại đặt bên cạnh hàng rào của hoa, làm cho lá xanh hoa đỏ làm nổi bật nó.

Bóng lưng trong suốt, làn váy theo bước đi lắc lư nhẹ nhàng. Một bàn tay cầm lấy con hạc giấy mang theo dư ấm cầm lấy vị trí đặt ở lòng bàn tay, khi liếc nhìn chữ trên, điểm khó chịu trong lòng vừa rồi quét sạch, chỉ có khóe môi cong lên cùng lúm đồng tiền xoay tròn trên má.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.