Cuồng Liệt

Em là vợ của tôi, hảo hảo ở bên cạnh tôi, đem bảo bối sinh ra, không tốt sao? "

Mưa rất cố chấp, không phải vì ánh mắt quấn quýt của họ mà quên đi bản thân.

Giữa hai người cách nhau một thế giới phủ đầy những sợi chỉ nhỏ màu bạc, tất cả dường như đều tĩnh lặng.

Sau khi lông mày nam nhân bị ướt có vẻ không lộn xộn như vậy, vết sẹo lại càng rõ ràng. Anh hạ thấp mi mắt cùng nàng nhìn nhau, hai đạo tầm mắt quấn lấy nhau mưa cũng tùy ý bay múa, làm trầm trọng thêm sự hoảng sợ trong mắt nữ nhân cùng ẩn hỏa nơi đáy mắt nam nhân.

Môi hắn đang động, mài ra một cái tên không nói ra tiếng. Diệp Văn Tranh cách hơi xa, nếu gần một chút cô liền có thể thấy rõ cái tên kia là "Tranh Tranh".

Người đàn ông đi qua trong mưa, giày da bước trên vùng đất ẩm ướt mềm mại, mưa vẫn rơi trên vai anh ta và bị văng ra. Anh đi vài bước tới trước mặt cô, bước chân vững vàng, khi nhìn thấy đôi dép dính đầy bùn đất trên chân cô, ánh mắt thay đổi màu sắc.

Sâu không thấy đáy, chỉ có sự tồn tại của Ám Diễm mới có thể chứng minh sinh cơ.

"Muốn chạy?"

Quần áo của nàng đều ướt đẫm, một lớp váy mỏng căn bản không ngăn được dáng người xinh đẹp của thiếu nữ, những thứ thịt trắng phiếm phấn nhạt kia đã mơ hồ có thể nhìn thấy. Còn có mái tóc ướt đẫm, chỉ đến gần cô cũng có thể cảm giác được sự mát mẻ trên người cô.

Thanh âm khàn khàn lại không che giấu được phẫn nộ, vừa rồi bởi vì không dám cùng hắn nhìn mà cúi đầu, khi nghe được những lời này bỗng nhiên có dũng khí phản kháng.

"Ngươi dựa vào cái gì mà nhốt ta..." Nửa câu sau nàng không nói, cũng là kinh ngạc hốc mắt đỏ bừng mà ướŧ áŧ của nam nhân.

Anh cư nhiên khóc, hơn nữa một thân mùi rượu, cô hậu tri hậu giác phát hiện mùi rượu trên người anh, nhưng đã muộn.

Lảo đảo lui về phía sau hai bước, hắn từng bước áp sát, so với nàng cao hơn rất nhiều, vai rộng vai rộng khí thế bức người. <

Bóng đen đè xuống, "Em là vợ của tôi, hảo hảo ở bên cạnh tôi, đem bảo bối sinh ra, không tốt sao? "

Ánh mắt nữ nhân chợt chậm lại, dường như sau khi pháo hoa xán lạn nhất chính là héo úa, ánh mắt của nàng cũng sau khi sáng lên cực nhanh tối sầm lại.

Sau đó bàn tay ấm áp rất mạnh đặt lên bụng cô nhẹ nhàng vuốt ve, nụ cười khẽ nhếch lên có chút tàn nhẫn. "Hơn nữa nói không chừng ngươi đã có giống của ta, muốn mang theo hài tử của ta đi đâu." Răng cọ xát trái phải, đường nét hàm dưới dần dần thay đổi. Ánh mắt dừng lại trên đôi môi tái nhợt lạnh đến mức lạnh nhạt của cô, loại cảm giác này lại tới.

Ngực ngứa ran. Đây là cảm giác tiêu Liệt mấy ngày nay thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, muốn nói lại nuốt trở về, cắn răng cởϊ qυầи áo của mình, ôm cô trở về.

Thật vất vả mới chạm tới bờ vực tự do lại bị tước đoạt, cô không muốn trở lại cái l*иg giam kia nữa. Giãy dụa vươn cánh tay từ trong ngực hắn ra, lơ đãng ngẩng đầu, bàn tay sắp chạm vào ngực hắn lại bỗng nhiên thất lực.

Ánh sáng trên đỉnh đầu bị áo sơ mi màu đen che đi một nửa, quần áo ẩm ướt không ngăn được rét lạnh, lại có thể ngăn cản những giọt mưa rơi xuống cho cô. Cô nhìn thấy thân thể trần trụi của người đàn ông từ mép quần áo, bả vai anh đang bị giọt mưa vỗ về, là vị trí bị thương ngày đó, đã xé rách một khối trong lúc giằng co vừa rồi, có vết thương còn chưa mọc xong bại lộ ra, một cái dữ tợn còn có thể nhìn thấy thịt non màu hồng phấn bên trong.

"Đừng nhúc nhích." Bất đắc dĩ lại nghẹn ngào thanh âm, "Không thể tiếp tục mưa nữa. -
Ngón tay giật giật, cuối cùng con ngươi cũng rơi xuống. Cô rụt về không lộn xộn nữa, để anh ôm mình trở lại l*иg sắt.

Quá trình lên lầu giống như đang kéo phím âm lượng, khi đến phòng ngủ đã hoàn toàn yên tĩnh lại, không có một chút tiếng động, yên tĩnh làm cho người ta hoảng hốt. <

Tiêu Liệt đặt cô lên ghế, đưa tay muốn kéo quần áo của cô. Diệp Văn Tranh ngơ ngác nhìn mặt đất, trong mắt lắc qua một trận lưu quang khó có thể ngăn cản.

Đã lâu lắm rồi, quá lâu không ai để ý cô có bị mưa hay không, mỗi ngày chạy tới chạy lui trong rừng cây, cô không khác gì một đóa hoa trên một cái cây, ngay cả chính cô cũng không thèm để ý.

Truyện được dịch bởi: kytalthi. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.