[Cao H-Edit] Nữ Sinh Trong Kí Túc Xá Nam Sinh

Chương 14: Bệnh trầm cảm

Tề Dự là tiểu thiếu gia của nhà họ Tề ở đế đô. Địa vị ăn chơi trác táng của hắn ở đó vô cùng cao.

Ngày thường hắn luôn là gương mặt tươi cười nghênh đón người khác, nhưng mà trên thực tế làm việc lại luôn là kín kẽ, một giọt nước cũng không lọt. Những thứ xa hoa trụy lạc cơ bản đều là không động vào, trong tầng lớp xã hội thượng lưu ở đế đô được tán thưởng không dứt.

Đương nhiên, có người thích liền có người chán ghét.

Các vị thiếu gia vẫn luôn nhìn Tề Dự không vừa mắt, lần này tóm được cơ hội liên thừa dịp Tề Dự không chú ý, cho hắn uống một lượng lớn thuốc kí©ɧ ɖụ©, còn đến hộp đêm giúp hắn tìm một vị tiểu thư. Đám người kia lúc làm xong hết thảy liền hi hi ha ha thương lượng với nhau ngày hôm sau nên bêu rếu chuyện này như thế nào.

Ngẫm lại mà xem, cái vị Tề thiếu gia nghiêm trang, đối nhân xử thế đều mang ba phần cười kia thế nhưng lại đến hộp đêm tìm gái. Chậc chậc chậc, thật muốn biết mấy lão cáo già đó biết chuyện này xong liền là phản ứng thế nào.

Nhưng mà tưởng tượng tốt đẹp mấy chung quy cũng chỉ là tưởng tượng, phiền nỗi đương sự căn bản là không phối hợp.

Tề Dự vừa mới ý thức được chuyện không đúng liền nhanh chóng bỏ chạy. Trạng thái lúc này về nhà thì không tốt, vừa lúc nơi đó cách trường học không xa, Tề Dự cũng liền thuận đường về tới phòng ngủ.

Vốn tưởng rằng nhẫn nhịn rồi cũng hết thôi, nhưng ai mà biết được đám người kia thật là ăn gan hùm mật gấu, hạ cho hắn loại thuốc kí©ɧ ɖụ© lợi hại như vậy. Lợi hại đến mức hắn thế nhưng không khống chế được thú tính, lại mạnh mẽ chiếm đoạt bạn cùng phòng của chính mình.

............

Hình Lộ từ trong kɧoáı ©ảʍ tràn ngập dần dần tỉnh táo lại. Nàng tuyệt vọng nhìn Tề Dự trước mặt đang thần sắc phức tạp. Sau một lúc lâu, đôi tay đưa lên che mặt lại, tuyệt vọng khóc lên.

Thủy Thanh Hành không nói sai, nàng chính là một đứa con gái dâʍ đãиɠ. Chỉ cần là côn ŧᏂịŧ nam nhân, chỉ cần người nam nhân này có thể làm cho nàng đạt đến kɧoáı ©ảʍ, nàng dường như đều rất thích.

Nàng không nghĩ như vậy, nàng thật sự không nghĩ như vậy. Nàng nghĩ tới một cô gái hẳn là nên có một cuộc sống bình thường, nàng muốn được người ta để ở trong lòng, thật tâm yêu thương. Nhưng là, ông trời tựa hồ chưa từng cho nàng cơ hội như vậy.

"Tôi......" Tề Dự nhìn Hình Lộ muốn nói lại thôi.

"Cậu không cần cảm thấy áy náy!" Hình Lộ khó khăn cuộn tròn đứng dậy, "Tôi chính là một đứa con gái dâʍ đãиɠ, cậu nguyện ý làm chuyện đó với tôi, đó là vinh hạnh của tôi. Chỉ cần cậu không cảm thấy tôi dơ bẩn làm ô nhiễm cậu là tốt rồi. Cho nên, cậu không cần cảm thấy áy náy."

Dứt lời, Hình Lộ yên lặng từ trên mặt đất bò lên, cũng không định rửa sạch thân thể. Cứ như vậy, mang theo một thân da^ʍ mĩ dấu vết nằm lên trên giường của mình.

Tề Dự sửng sốt một chút, hắn cảm thấy Hình Lộ hiện tại trạng thái thật không thích hợp. Sợ Hình Lộ xảy ra chuyện gì đó, hắn cuối cùng cũng không có trở lại trên giường của mình mà nằm tới trên giường Thủy Thanh Hành.

Cứ như vậy nhìn Hình Lộ......

Kỳ thật sau khi khai giảng, Tề Dự liền biết Hình Lộ là con gái. Nhưng giáo dưỡng tốt đẹp khiến cho hắn im lặng đem phát hiện này chôn sâu vào trong lòng. Đây là chuyện của người khác, việc riêng tư của người ta, hắn không có quyền can thiệp cũng không có ý định tìm tòi nghiên cứu.

Vốn tưởng rằng cứ như vậy sẽ chỉ là quen biết sơ qua, ở cùng một cái phòng ngủ bốn năm.
Nhưng ai ngờ......

Tề Dự không tự chủ được nghĩ đến một hồi dư vị vừa mới trải qua kia, vui sướиɠ tràn trề tính sự.

Nói thật thì, thật sự rất sướиɠ, rất thoải mái.

Nghĩ nghĩ, Tề Dự ánh mắt nhìn Hình Lộ dần dần nóng bỏng lên. Trong ánh mắt hừng hực dục hỏa dường như đều muốn tràn ra.

..................

Hình Lộ cảm thấy chính mình đã đi vào trong vũng bùn đen tối, không cách nào di chuyển một bước, chỉ có thể tuyệt vọng đi theo cái lực đạo kia mà trầm xuống.

Ngẫu nhiên giãy giụa một chút......

Mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá!

Như vậy, vì cái gì còn muốn giãy giụa đây? Hình Lộ hỏi lại chính mình một câu như vậy.

Thế giới này tràn ngập đen tối, vậy thì tại sao mình còn muốn sống ở trên đời này đây? Không bằng chết đi cho xong! Xong hết mọi chuyện!

Hình Lộ chậm rãi ngồi dậy lấy ra con dao dưới gối. Hai mắt thất thần nhìn chính mình cánh tay trắng nõn!
Chỉ cần một chút, chỉ cần hung hăng cắt như vậy một chút, liền có thể thoát khỏi cái thế giới khiến cho người ta tuyệt vọng này.

Thật tốt làm sao!

Hình Lộ đột nhiên cong môi nở nụ cười.

Tề Dự: "......"

Nhìn Hình Lộ như vậy, Tề Dự trái tim đều bị cho dọa ngừng đập.

Hắn vội vàng đưa tay qua đoạt lấy con dao trong tay Hình Lộ, đem Hình Lộ áp chế ở trên giường, nghiến răng nghiến lợi chất vấn nàng, "Bị tôi làm chuyện đó liền thật sự khiến cậu cảm thấy khó có thể chịu đựng như vậy sao? Thế nhưng lại muốn tự sát!"

Hình Lộ: "......"

Hình Lộ hai mắt vô thần nhìn hắn.

Đột nhiên cười cười, "Cơ thể rách nát này đã sớm dơ bẩn không chịu nổi, bị cậu một người chơi, cùng với bị ba bốn người cùng chơi kỳ thật cũng không có gì khác biệt. Trên thực tế, tôi chỉ là đơn thuần cảm thấy loại người như tôi sống trên đời cũng chỉ làm ô nhiễm không khí mà thôi."
Tề Dự: "......"

Tề Dự đột nhiên nảy sinh ác ý một tay kéo nàng lên, đem nàng ôm vào trong ngực, ở trên người nàng điên cuồng gặm cắn.

"Liền muốn chết như vậy sao?" Tề Dự đem chính mình vùi vào trong cơ thể Hình Lộ, hung tợn chất vấn nàng.

Mà động tác của hắn lại trái ngược với ngữ khí hung hăng này.

Hắn một chút một chút ôn nhu ở trong cơ thể Hình Lộ ra vào, "Vì cái gì lại muốn tự sát?"

Vì cái gì muốn tự sát?

Hình Lộ cũng muốn hỏi lại chính mình như vậy.

Chính là, có thể là bởi vì cái gì đây?

Nguyên nhân muốn chết chỉ có thể là bởi vì chính mình tồn tại đã trở nên dư thừa đi!

Không có người sẽ để ý mình, từ nhỏ bị mẹ ruột từ bỏ, bị cha kế khinh nhục, không có người giúp nàng, nàng trước nay đều là một người.

Hình Lộ nằm ở trên đầu vai Tề Dự ô ô khóc lên.
"Tôi muốn được yêu thương! Tôi muốn được quan tâm! Tôi muốn được người khác coi trọng! Chính là không ai có thể cho tôi những điều này. Tôi giống như cái bóng, chỉ có thể tồn tại trong bóng đêm. Cậu nói......" Nàng hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tề Dự, "Cậu nói đi, tôi như vậy , vì cái gì còn muốn thống khổ mà sống đây?"

Tề Dự: "......"

Tề Dự cùng Hình Lộ tiếp xúc cũng không nhiều, trên thực tế trừ bỏ chuyện xảy ra ngày hôm nay, bọn họ dường như chưa từng nói chuyện với nhau bao giờ.

Nhưng là, nhìn đến Hình Lộ như vậy, hắn vẫn là bị xúc động.

Cô gái này sống hèn mọn lại chỉ mong muốn điều nhỏ nhặt như vậy, khát vọng rồi lại tuyệt vọng. Hắn không biết nàng trước kia đã từng trải qua quá cái gì, nhưng là giờ khắc này, hắn có một niềm xúc động, "Vì cái gì lại không tồn tại ? Chết là cỡ nào dễ dàng, tồn tại mới là điều gian nan nhất. Nhiều năm như vậy cậu đều trải qua được, vì cái gì không tiếp tục sống cho thật tốt đây?" Hắn nói với Hình Lộ như vậy.
Ôn nhu hôn hôn trán Hình Lộ, "Tôi không dám cho cậu bảo đảm cái gì, nhưng là tôi muốn nói, cậu vẫn còn có tôi, chỉ cần cậu nguyện ý."

Tề Dự hiện tại đối với Hình Lộ cũng không có yêu, nhưng là lại có thương tiếc. Mà thường thường bước đầu tiên của yêu, chính là thương tiếc.

Hắn chỉ cố gắng ôn nhu nhất mà hôn Hình Lộ toàn thân, ôn nhu ở trong tiểu huyệt Hình Lộ thọc vào rút ra.

Hình Lộ dần dần chìm vào say mê.

Không liên quan gì đến kɧoáı ©ảʍ, chỉ là mê say với loại cảm giác được quý trọng ấm áp này.

Hình Lộ chủ động hôn lên môi Tề Dự, nàng vô cùng thích hôn môi. Cảm giác gắn bó như môi với răng khiến Hình Lộ cảm thấy mê say không thôi.

..................

Lúc bình tĩnh lại, Hình Lộ liền đi vào phòng tắm đem chính mình xử lý sạch sẽ.

Ngồi vào trên ghế một lúc lâu, cuối cùng vẫn là lấy ra hai viên thuốc, cùng nước ấm nuốt xuống.
Hôm nay một hồi quan hệ đã ép khô Hình Lộ thể lực, nàng nặng nề đi vào giấc ngủ.

Chờ Hình Lộ ngủ xong, Tề Dự không yên tâm cầm lấy thuốc của Hình Lộ chậm rãi nhìn nhìn.

Xá! Khúc! Lâm!

Ba cái chữ to đập vào trong mắt Tề Dự.

Loại thuốc này Tề Dự biết.

Thuốc đặc hiệu trị liệu bệnh trầm cảm.

Thần sắc phức tạp nhìn Hình Lộ!

Thì ra, nàng vẫn luôn có bệnh trầm cảm.

Mà chính mình hôm nay còn không quan tâm cưỡng bức nàng, mặc kệ nguyên nhân là cái gì, kết quả đều là giống nhau.

Nghĩ đến đây, Tề Dự hận không thể cho chính mình một cái tát.

________________________

Truyện được dịch bởi: Luve-Anh. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.