Nhật Ký Bị Thao Của Mỹ Nhân

Chương 18

Tả đại tướng quân có quyền lực to lớn trong triều, nói là dưới một người trên vạn người cũng không quá. Vào lúc quốc gia gặp nạn hắn không chút do dự đi tòng quân, bắt đầu từ một binh lính nhỏ bé không ai biết đến, đã vẽ ra một con đường máu chất đầy hàng ngàn thi thể để trở thành Trường Thành của Đại Tu. Uy danh của hắn có thể làm ngoại tộc khϊếp sợ, có thể làm trẻ con nín khóc.

Chỉ trải qua thời gian bảy năm, hắn đã lập chiến công hiển hách, vô số lần đánh lui ngoại tộc xâm lược, chính tay gϊếŧ chết Đột Quyết, Khả Hãn. Bây giờ đang nắm giữ binh quyền của tám thành ở Bắc Cảnh, cũng xem như nắm binh quyền của bốn thành ở Đại Tu. Sau khi hắn rạng danh trở về kinh, không những trở thành đại tướng quân trẻ tuổi nhất đương triều, mà còn được phong làm Vệ Vũ Hầu, có thể truyền tước vị ba đời, ban thưởng chỗ ở trên phố Chu Tước sa hoa nhất Trường An, xung quanh đều là các nhà quyền thế.

Cả Đại Tu đều biết, Tả đại tướng quân uy thế vang dội này chỉ có một điểm yếu duy nhất, đó chính là từ nhỏ đã sống nhờ vào Hứa Thất cô nương ở Hứa phủ.

Tả đại tướng quân si mê Hứa Thất cô nương, đề thân không biết bao nhiêu lần, nhưng đều bị Hứa phủ từ chối ngoài cửa, thậm chí Hứa Thất cô nương còn ngang nhiên sỉ nhục hắn, nhưng hắn vẫn không chịu bỏ cuộc. Còn bây giờ Hứa phủ suy sụp, xe ngựa của Hứa phủ cũng lao nhanh về phía Tả phủ.

Người ta luôn rất hứng thú với những chuyện tình cảm nam nữ này, mọi người đều muốn xem thử thần nữ rơi xuống thần đàn thế nào.

Nhưng ai ngờ rằng, trong lòng thần nữ lúc này chỉ có cảm giác sốt ruột không thể chờ đợi được nữa thôi.

"A Triều, lần này ta sẽ đối xử với chàng thật tốt, thật thật tốt!" Hứa Đường Miên nói thầm trong lòng như vậy, nàng hơi sốt ruột nhìn ra ngoài cửa xe ngựa, chỉ hy vọng xe ngựa có thể đến phủ Tả đại tướng quân nhanh một chút.

Tâm trạng ở hai kiếp khác xa nhau, ở kiếp xa xôi kia, nàng ngồi trên xe ngựa khóc đỏ cả hai mắt, chỉ muốn thời gian mau ngừng lại để nàng không cần phải đối mặt với khoảnh khắc chịu hết bao nhục nhã đó.

"Tiểu thư, nô tỳ biết trong lòng người không muốn, nhưng đây cũng là vì lão gia và thiếu gia! Để người chịu thiệt rồi!" Tưởng rằng mình hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Đường Miên, đại nha đầu Phương Phi bên cạnh Hứa Đường Miên không ngừng lải nhải, vẻ mặt lo lắng cho nàng.

Hứa Đường Miên đã sắp quên mất người này! Phương Phi và Phương Thảo chính là nô tỳ bồi giá của nàng năm đó, Phương Phi luôn thích nói những lời đa sầu đa cảm, nàng ta rất hay an ủi nàng, khiến nàng cảm thấy trong lòng dường như đã chịu rất nhiều uất ức. Phương Thảo thì lại luôn khuyên nhủ nàng sống hòa hợp với Tả Triều Chi, lâu dần nàng chỉ thương yêu Phương Phi, sau đó vội vàng gả Phương Thảo đi.

Có câu lâu ngày mới rõ lòng người quả không sai. Phương Phi ngoài mặt ra sức đồng cảm với nàng, nhưng đồng thời cũng gián tiếp gây ra những cuộc cãi vã liên tiếp của nàng và Tả Triều Chi vào những lúc nàng có ý định sống bình yên qua ngày. Nàng nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ của mối hôn sự này, sau cùng nàng mới nhận ra, Phương Phi lại nhân lúc Tả Triều Chi uống say muốn trèo lên giường hắn, sau đó bị Tả Triều Chi đánh gãy tay.

Những ngày đầu Phương Phi bị Tả Triều Chi đánh gãy tay, Hứa Đường Miên và Tả Triều Chi chung sống cực kỳ tồi tệ, Phương Phi đó còn vừa ăn cướp vừa la làng, nói Tả Triều Chi uống say nên muốn quấy rối nàng ta.

Lời nói dối vụng về như thế, năm đó nàng cũng không tin là thật, nàng chỉ là không muốn thừa nhận mình tin lầm người, lại muốn tìm một sai lầm nào đó để đôi co với Tả Triều Chi. Lần này cãi nhau vô cùng căng thẳng, Tả Triều Chi trước nay đều nhường nhịn nàng, hắn chỉ đành vào quân doanh tránh mặt nàng một tháng, cũng coi như đúng ý nàng.
Phương Phi lúc nào cũng luôn mồm nghe theo tiểu thư nhà mình, nhưng sau đó lại âm thầm đi dụ dỗ cô gia tệ bạc trong miệng nàng ta, đây chính là nha đầu tốt cực kỳ trung thành mà nàng thương yêu.

Trái lại là Phương Thảo, bởi vì năm đó tự ý thông báo cho Tả Triều Chi rằng nàng và Tư Mã Thanh Ly gặp riêng, sau đó bị nàng gả cho một tên trông chuồng ngựa mặt mũi xấu xí trong phủ tướng quân. Dù thế nhưng Phương Thảo vẫn rất trung thành với nàng. Vào lúc phủ tướng quân bị niêm phong tra xét, nàng ta và vị hôn phu của mình đã chuộc thân rồi bắt đầu làm ăn nhỏ ở bên ngoài. Lúc đó đã không còn ai nhớ đến nàng nữa, nhưng Phương Thảo lại vẫn âm thầm mang một ít ngân lượng đến cho nàng phòng thân.

Nàng ở kiếp trước quả thật giống như một trò hề. Thứ nàng tưởng rằng rất tốt, hóa ra đều là bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại mục nát thối rữa. Những thứ nàng không thích lại đều là ngọc đẹp chất phát.
"Bớt nói vài câu đi, ta nói ta chịu thiệt khi nào?" Hứa Đường Miên tức giận lườm nàng ta một cái. Tâm trạng tốt vừa rồi cũng đã mất hết. Phương Thảo quá thực tế lại không giỏi ăn nói, cho nên bình thường Hứa Đường Miên đều dẫn Phương Phi đi theo, lần này trước khi đi nàng vội quá cũng không chú ý đến người đi theo mình lại là Phương Phi.

"Ngươi cứ đợi đó im miệng lại, đừng nói gì cả, nghe rõ chưa?" Hứa Đường Miên hung hăng trừng mắt nhìn Phương Phi, đánh phủ đầu nàng ta một vố.

Phương Phi khúm núm đáp lại một tiếng.

"Cuối cùng cũng có thể gặp được chàng rồi, A Triều!" Ngoài mặt Hứa Đường Miên rất bình tĩnh nhưng trong lòng đã bồn chồn không thôi. Nàng thật muốn có thể lập tức vào nhà ôm Tả Triều Chi vào lòng.

Tả Triều Chi bây giờ đã không còn là nhi tử ngoại thất ai ai cũng có thể bắt nạt như năm đó. Hắn chính là thân thích hoàng gia chưa nhận, cũng chính là Phiêu Kỵ đại tướng quân nhị phẩm, được ngự ban phủ tướng quân bao la rộng lớn. Phủ của hắn tổng cộng có sáu lối vào, trong sáu lối vào này bao gồm hơn trăm cái sân, tất cả đều bỏ ra số bạc lớn để xây dựng, đình đài lầu các bên trong cái nào cũng vô cùng tinh xảo, đâu đâu cũng thấy hòn non bộ nước chảy róc rách, mô phỏng đình viện của Giang Nam.
Cả Tả phủ này đều được bày trí theo sở thích của Hứa Đường Miên. Năm đó Tả Triều Chi đã tốn biết bao công sức nhưng Tả Triều Chi thật sự không giỏi ăn nói, vì vậy hắn chưa từng tự mình nói ra hết những suy nghĩ này.

Còn Hứa Đường Miên vẫn luôn chìm đắm trong cơn giận bị ép thành thân, cũng không chú ý đến tình cảm tinh tế của Tả Triều Chi. Bây giờ lại bước vào Tả phủ một lần nữa, Đường Miên chỉ cảm thấy dường như đã cách nhau mấy đời.

Nếu như năm đó nàng nghiêm túc nhìn sang, có lẽ nàng đã nhìn thấy trước khi nàng gả đến, trong đình viện trồng đầy hoa cỏ nàng yêu thích từ lâu. Nàng rất thích hương thơm của hoa quế, mùi hương hoa quế đó ngào ngạt bay, lúc bước đến cánh hoa trắng chốc chốc lại còn rơi xuống.

Đủ các chủng loại hoa hồng cũng đang nở rộ, càng hiếm gặp nhất chính là hoa mạn châu sa xuất hiện bên đình nghỉ mát. Hoa mạn châu sa khó sống ở Trường An, hơn nữa bởi vì có tên gọi khác là hoa bỉ ngạn cho nên người ta ít trồng hoa mạn châu sa. Mọi người đều cảm thấy hoa mạn châu sa rất xui xẻo, nhưng Đường Miên lại vô cùng yêu thích vẻ đẹp riêng biệt của nó. Vì những đóa hoa mạn chu sa này, chắc hẳn Tả Triều Chi đã tốn rất nhiều công sức để cấy ghép nuôi trồng nó, độ khó không thua kém gì so với những loài hoa quý hiếm.
Hơn nữa đây chỉ là hoa cỏ của mùa thu, nếu như kiếp trước nàng chịu để ý tới, nàng sẽ nhận ra sự thay đổi bốn mùa trong Tả phủ này, chắc chắn không thể thiếu thứ nàng yêu thích.

Nàng thích bình sứ của Nhữ Dao, vậy thì tất cả đồ chứa trong nhà sẽ toàn là đồ của Nhữ Dao làm. Nàng thích gỗ cối đỏ, vậy thì tất cả đồ dùng trong nhà đều sẽ làm bằng gỗ cối đỏ. Nàng thích cá chép bông, hắn sẽ vớt hết tất cả cá chép bông quý giá trong hồ cho nàng. Hắn cho nàng tất cả mọi thứ nàng thích, đồng thời cố gắng trở thành người nàng thích, phải có tình cảm sâu nặng và sự thấu hiểu biết bao mới có thể làm được như vậy?

Đường Miên đi theo nha đầu dẫn đường, nàng có cảm giác bồn chồn giống như sắp trở về quê nhà. Đối với nàng mà nói, lần này là trở về ngôi nhà nàng đã lâu không gặp, tiếp theo... sắp sẽ được gặp người nàng bận tâm nhất.
Truyện được dịch bởi: Luve-Anh. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.