Thuê Vợ

Chương 3

Thẩm Mạt hơi nghiêng mặt qua một bên, cô không quen cùng với người khác gần gũi đến như vậy.

Bởi vì uống rượu, lại bị sặc một trận, hai má Thẩm Mạt lúc này ửng hồng giống như được thoa phấn, điều này làm Thường Thanh nhớ đến bụi cây Hải Đường sau nhà. Hoa Hải Đường chính là màu sắc như vậy.

“Ăn cơm đi em.”

Thường Thanh thấy Thẩm Mạt không dám nhìn anh, cũng không ép cô nữa, ngày tháng sau này của họ còn dài.

Thẩm Mạt ngồi thẳng, nhìn chén cơm tẻ trước mặt, còn nóng hổi, hẳn là vừa được xới ra không lâu.

Thật ra cô có chút đói bụng.

Những món ăn đó cũng rất phổ biến, hai đĩa rau xào, một đĩa trứng cuộn, một đĩa thịt gà, một đĩa thịt bò kho tương.

Lý gia cũng đã rất lâu không thể có chuẩn bị nhiều món ăn như vậy.

“Ở nông thôn điều kiện không được tốt, sau này sợ là năm ba ngày cũng chưa được ăn thịt, ấm ức cho em rồi.”

Thường Thanh cầm đũa gắp 1 miếng thịt gà, hai miếng thịt bò kho tương đặt vào trong chén Thẩm Mạt. Sau đó rót cho cô một chén nước ấm, còn anh thì uống rượu.

Thẩm Mạt nói tiếng cám ơn, sau đó ăn cơm, không nói lời nào nữa.

Cô phát hiện, người đàn ông đối diện khi ăn không hề thô lỗ, không phát ra tiếng động, có điều tốc độ ăn cũng không chậm, anh còn có thể thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô.

Tuy là tương lai trong 3 năm cô sẽ phải cùng với người đàn ông này gần gũi da thịt, nhưng bây giờ đối với cô mà nói, anh vẫn là người xa lạ.

Thức ăn anh gắp cho cô, cô nuốt xuống mà không hề nhai.

Trong lúc ăn cơm hai người không nói chuyện, yên lặng dùng xong cơm tối.

Thường Thanh ăn xong thì đi ra ngoài, để cho Thẩm Mạt ở trong phòng chờ anh.

Cuối cùng có một cơ hội để ở một mình, Thẩm Mạt thở dài nhẹ nhõm, bắt đầu quan sát ngôi nhà mà mình sẽ sống một thời gian dài trong tương lai.

Giữa gian nhà chính đặt một cái bàn ăn, bốn cái ghế, hai chiếc ghế đẩu, trên tường dán một chữ thọ đã ố vàng.

Gian phía đông hẳn là phòng ngủ, được che bằng một tấm màn dày màu xám xanh. Thẩm Mạt vén màn lên nhìn thoáng bên trong, vì ánh sáng quá tối, cô chỉ nhìn thấy hình dáng của một chiếc giường lớn.

Vừa nghĩ đến lát nữa đây cô sẽ bị người đàn ông kia đè nặng trên chiếc giường này, Thẩm Mạt chợt cảm thấy tức ngực khó thở.

Buông màn xuống, Thẩm Mạt vội vã trở lại bàn cơm, bắt đầu dọn dẹp mâm chén.

Có lẽ tìm một cái gì đó để làm, cô sẽ khá hơn một chút.

Chẳng mấy chốc Thường Thanh đã quay lại, thấy Thẩm Mạt đang thu dọn, vội vàng bước đến nhận lấy.

“Những việc này bình thường đều là tôi làm, tôi thuê em không phải để làm việc.”

Nói xong, Thường Thanh nhìn về phía tay Thẩm Mạt.

Mảnh khảnh, nõn nà, khiến anh muốn cầm lấy nó không buông. Bàn tay như vậy, anh không muốn bị anh hủy hoại.

“Nước nấu xong rồi, em đi tắm trước đi, những chuyện khác không cần lo lắng.”

Thường Thanh đem cơm thừa cùng toàn bộ mâm chén bưng ra ngoài, Khi quay lại, anh đang mang một cái chậu gỗ lớn, trong chậu bốc còn lên hơi khói.

“Em vào tắm đi, kéo màn lên.”

Thường Thanh mang nước vào trong phòng ngủ. Sau đó anh ra ngoài cầm một cây nến đỏ đi vào.

Thẩm Mạt không nhúc nhích, chỉ nhìn anh làm tất cả những điều này, càng ngày càng ngạc nhiên.

Đột nhiên cô nhớ ra vẫn còn một gian phòng, Thẩm Mạt quay đầu lại. Trong ánh nến mờ ảo, cô nhìn thấy một kệ sách đơn sơ, có ít nhất hơn mười quyển sách trên đó.

“Sách của anh sao?” Thẩm Mạt buột miệng hỏi.

Thường Thanh từ sau màn thò đầu ra, nhìn lướt qua kệ sách.
“Đúng vậy, của tôi, em thích thì cứ lấy xem.”

Thẩm Mạt không có ý đó. Cô thực sự muốn hỏi, anh ta không phải là nông dân sao? Làm sao anh ta có thể đọc?

Lời này cuối cùng vẫn không hỏi.

Thường Thanh đưa cho cô hai mảnh khăn vải sạch sẽ rồi đi ra ngoài.

Anh ấy rất có phong thái quân tử.

Thẩm Mạt nghĩ vậy, đóng cửa, cầm bọc quần áo vào phòng ngủ, bắt đầu tắm rửa.

Truyện được dịch bởi: Luve-Anh. Nếu bạn yêu thích truyện này có thểủng hộ dịch giả thay lời cảm ơn.