ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP1

Ngày thứ 3 của kỳ nghĩ lễ Quốc Khánh, trời âm u, mưa mịt mù, cả thị trấn Bạch Hồ như bị một lớp voan làm bằng sương trắng bao phủ. Hàng cây bên đường nép mình ủ rũ, buồn thiu đứng nhìn đôi ba chiếc xe chạy vụt qua. Cơn mưa miên man không dứt ấy duờng như ảnh hưởng rất lớn tới hành trình của mọi người. Ngay cả thị trấn Bạch Hồ, một địa điểm du lịch nổi tiếng, cũng chẳng thể trở nên náo nhiệt. Nhân Viên một vài quán ăn cầm chiếc biển đề *ăn cá* mời chào những chiếc xe đi qua nhưng chẳng mấy xe dừng lại. Cá là đặc sản của nơi này. Những người tới đây du lịch hầu hết đều lựa chọn nếm thử chúng. Đây cũng là lí do vì sao hàng quán dọc con đường này mười hàng thì tới chín hàng bón các món cá. Tô Hạ Hoan liếc nhìn người nhân viên vừa bị khách từ chối đang quay người tiếp tục chặn đường một chiếc xe khác, nghĩ bụng : có lẽ những người lái xe kia cảm thấy bực bội lắm, chẳng hiểu sao lại xuất hiện phương thức chào mời này.                                                                              

Cô không mang ô nên đành rảo bước chạy tới siêu thị Hoan Hoan. Lý Hiểu Tuệ đang bận bịu cân rau cho khách. Nói là khu rau xanh, nhưng đó chẳng qua chỉ là một sạp hàng khá nhỏ, bán vài loại rau củ bình thường, thuận tiện cho các nhà hàng cũng như các gia đình sống trong các khu phố gần đây. Lý Hiểu Tuệ nhìn thấy cô, lập tức sốt sắng lắc đầu :"Sao không mang ô vậy?".                                                                                                                                  

  "Con thấy mưa cũng không nặng hạt,chạy vài bước là tới."Tô Hạ Hoan lè lưỡi với mẹ mình. Cô có ý làm nũng, hy vọng mẹ đừng tiếp tục cằn nhằn mãi không thôi.                                                                                                    

  Lý Hiểu Tuệ nhíu mày, tỏ thái độ không đồng tình, nhưng bà vẫn phải bận rộn cân rau. Ở khu nhà gần đây có không ít người cao tuổi. Trong lúc cân họ liên tục hỏi giá cả thế nào và tỉ mỉ kiểm tra con số hiện trên cân.       

Lượng rau mua không nhiều, nhưng lại rất phiền phức. Chính vì lý do này ,Lý Hiểu Tuệ phải đích thân xử lý, nếu không bà đã về từ sớm rồi.                                                                                   

Tô Hạ Hoan nhìn về phía mẹ, cảm thấy cảnh tuợng các cụ già kì kèo thật sự rất có hơi thở cuộc sống, chẳng biết mình về già liệu có đáng yêu như họ hay không. Nhưng khi nhìn thấy vài bà cụ lấy ra chiếc túi vải được bọc kín nilon bên ngoài, bên trong lại chỉ có vài đồng bạc, cô lập tức khẳng định mình dù có già cũng nhất định không như họ. Còn có một cụ già khác buộc chiếc túi vải tự khâu lên cổ, giấu kín sau lớp Áo dày. Lúc thu tiền Tô Hạ Hoan cứ có cảm giác mình đang ngược về quá khứ. Đã lâu lắm rồi cô không được nhìn thấy những người giữ tiền như bảo bối và những "chiếc ví'' theo phong cách cổ xưa như vậy.                                                                    

 Khoảng mười giờ, trong siêu thị không còn mấy người mua rau nữa. Lý Hiểu Tuệ bắt đầu thu dọn sạp hàng, chuẩn bị ra về.                                                                                                     

   "Quốc Khánh năm nay không có nhiều khách du lịch tới đây nhỉ?" Tuy Tô Ha Hoan không thường xuyên về nhà nhưng cô vẫn nhớ trước kia, cứ tới ngày Quốc tế Lao Động hoặc dịp lễ Quốc Khánh là đường phố tắc nghẽn, người xe qua lại như mắc cửi , những quán ăn, nhà hàng rộn ràng tất bật vô cùng. Ngày lễ kiểu này luôn là khoảng thời gian họ mong đợi nhất.                                                                                          

"Mưa gió thế này làm gì có ai thích ra ngoài chứ? " Lý Hiểu Tuệ cởi tạp dề,đưa cho con gái cất dưới quầy thu ngân. "Nếu con định mua thứ gì trong siêu thị thì ghi hết vào một tờ giấy cho mẹ,tránh sau này mẹ kiểm kê hàng hóa lại thấy không khớp.".                                                                                          
Tô Hạ Hoan gật đầu thật ra trong lòng suy nghĩ miên man. Bây giờ ít du khách tới thị trấn Bạch Hồ như vậy, có lẽ vì mọi người cảm thấy nơi đây không đáng tới nữa chăng? Dù sao trong mắt cô cái gọi là khu du lịch tầm cỡ bốn sao này quả thật điên rồ.                                                                                                    

 Chẳng qua chỉ là một cái hồ, sau đó tu sửa không gian xung quanh thôi mà? Dĩ nhiên những lời này không thể nói ra dù sao cũng là quê hương của mình chỉ có thể bảo vệ gìn giữ chứ không được xét nét chê bai.