ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP 2

Lễ Quốc Khánh năm nay đúng là không có nhiều khách du lịch nhìn mức độ bận rộn của nhân Viên phục vụ trong các quán ăn thì có thể suy đoán được. Nhưng một vài nhà hàng vẫn bận túi bụi, chung quy thì Thời điểm này đang là khoảng thời gian thích hợp để tổ chức đám cưới và mừng thọ. Ví dụ như trong nhà hàng Lam Nguyệt Loan hôm nay có tới hai đám một lễ cưới và một lễ mừng thọ. Từ mười một rưỡi tới mười hai rưỡi là  thời điểm khách bên đám cưới ăn uống. Tới mười hai rưỡi, sau khi đám cưới đã tan, lễ đại thọ sẽ bắt đầu.... Cứ như vậy, nhân Viên phục vụ tới ông chủ, ai nấy đều luôn chân luôn tay, thậm chí còn gọi thêm cả bạn bè thân thiết tới bưng bê phụ giúp.                                                                                                  

   Đây cũng là lý do vì sao Tô Hạ Hoan bị gọi tới trông quán, bởi vì Lý Hiểu Tuệ phải tới Lam Nguyệt Loan giúp đỡ.                                          

   Lam Nguyệt Loan với phong cách thiết kế trang nhã, quý phái, tỉ mỉ đến từng chi tiết, được coi là một tòa kiến trúc mang tính chất biểu tượng của thị trấn Bạch Hồ. Dĩ nhiên, nó không thể so sánh với những tòa nhà chọc trời trong thành phố, nhưng đứng nhất tại thị trấn nhỏ này cũng quá đủ rồi . Chỉ cần ai có kế hoạch mời khách ăn uống, sự lựa chọn đầu tiên mà họ nghĩ đến chính là Lam Nguyệt Loan. Chỉ khi nào nơi này không nhận đặt hàng nữa, họ mới xem xét tới các sự  lựa chọn khác.                                                                                                                              

Lần đầu tiên nghe thấy cái tên "Lam Nguyệt Loan",Tô Hạ Hoan còn rất hiếu kỳ. Rốt cuộc đó là nơi nào, thị trấn Bạch Hồ có một nơi mang tên như vậy sao?  Về sau cô mới biết, đó chính là nhà hàng của gia đình cô Đường chú Tô. Cô lập tức câm nín. Sao lại đặt cái tên này chứ? Có tương xứng với một thị trấn nhỏ bé như Bạch Hồ không?                                                                                                                     

 Gia đình Tô Hạ Hoan và gia đình chú Tô cô Đường rốt cuộc có quan hệ thế nào? Nếu thật sự tính toán chi li thì họ chỉ được coi là những người cùng thôn, vô tình trùng cả họ. Chỉ là sau này, hai nhà tới thành phố ven biển làm ăn, gia đình cô tình cờ gặp chú Tô, cô Đường vừa bị trộm viếng thăm, ngay cả quần Áo cũng bị chúng cuỗm sạch. Vì chuyện này mà bố mẹ cô đã chăm sóc gia đình họ suốt một tháng trời, từ đó quan hệ giữa hai gia đình trở nên khăng khít. Sau khi trở về quê hương, chú Tô và cô Đường bắt đầu điên cuồng mua nhà mua đất, khuyên cả bố mẹ cô bỏ tiền ra mua nữa. Tóm lại, Tô Hạ Hoan không thể tưởng tượng nổi chuyện điên khùng rằng một căn nhà ở thị trấn Bạch Hồ chỉ có giá hai mươi nghìn.                                                                                                     

  Vào thời điểm mà những người dân trong thôn say mê nhiệt tình trồng đủ loại hoa màu thì gia đình họ lại điên cuồng mua nhà, thậm chí còn mượn tiền để mua. Nghe nói hồi ấy người nào trong thôn cũng chế giễu họ. Lên thị trấn ở thì làm ăn được gì chứ?  Dựa vào đất đai mới đáng tin cậy nhất.                                                                                                                                       

 Sau này khi trồng hoa màu không còn phải nộp thóc thuế và mọi người phát hiện ra làm thuê kiếm được nhiều tiền hơn trồng lúa thì cũng là lúc gía nhà đất tăng vọt. Hai gia đình họ chỉ thuần túy dựa vào căn nhà mua lúc trước mà có vốn làm ăn.                                                                                                                                                                       
Bây giờ, hai gia đình họ đều có tiếng tăm ở thị trấn Bạch Hồ, nhắc tới Tô Triệt sẽ giới thiệu là cậu chủ của Lam Nguyệt Loan, còn nhắc tới cô sẽ giới thiệu là con gái của gia đình mở siêu thị.                                                                                                                                        

Siêu thị được nói ở đây dĩ nhiên không phải cái siêu thị bé tin hin này, mà là đại siêu thị Hoan Duyệt, nơi duy nhất trong thị trấn Bạch Hồ đi theo mô hình siêu thị rộng lớn. Từ sau khi nó được khai trương người trong thị trấn rảnh rỗi không có việc gì làm thường vào đó đi loanh quanh. Mặc kệ sau này có người mở siêu thị khác to cỡ nào thì cũng không thể đạt được quy mô hay thay thế được địa vị của nó. Có điều, cho dù nó bị gán cho cái danh "của hồi môn" của bạn học Tô Hạ Hoan thì cô cũng chẳng thể ăn chùa uống chùa, mua đồ vẫn phải trả tiền. Thế nên cô vẫn thích cái siêu thị gia đình này hơn.                                                                                                                   
Cảm giác được dùng chùa chung quy vẫn đã lắm.                                                                                                                         

Tô Hạ Hoan quay người lấy một bình sữa tươi tiệt trùng trên giá xuống, rồi nằm dài ở quầy thu ngân, vừa hút sữa chùn chụt vừa chơi game Tiêu Tiêu Lạc*¹* trên di động. Đây là cửa cô ghét nhất. Cô chơi trò này có một điểm đặc biệt, càng là cửa không thích, cô càng liều mạng ngồi chơi, muốn vượt qua nó thật nhanh. Còn nếu là Cửa cô thích thì sẽ để đó, từ từ chơi.                                                                        

 Thật ra tính đến thời điểm hiện tại, Tô Hạ Hoan không còn quá say mê trò chơi này nữa. Trước đây cô từng xóa nó mấy lần, nhưng sau đó đều tải về. Nguyên nhân chủ yếu là vì trò này dù nhạt nhưng các trò khác còn chán thậm tệ hơn, thế nên cô tình nguyện chấp nhận nó.                                                                                                                            
  Tô Hạ Hoan băng khoăn về nước đi cuối cùng của cửa này. Nếu có hai lượt đi thì nhất định có thể qua cửa. Cô vô cùng nghi ngờ rằng đây chính là hành vi cố tình của nhà sản xuất game, mục đích chủ yếu là ép cô phải mua đạo cụ cộng năm lượt. Cô bứt rứt một hồi, quyết định không dễ bị mắc bẫy, thế là dứt khoác lựa chọn chơi lại từ đầu, không dám cảm nhận nỗi đau đớn và khó chịu tột cùng khi chỉ cần một nước đi nữa là có thể qua cửa.