ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP 3

"Cân nào".                                                                                                                

 Giọng nói thình lình vang lên bên tai Tô Hạ Hoan giật mình ngẩng đầu.                                                                       

  Nhân vật đình đám của thị trấn một tấm gương tài Đức vẹn toàn, là người được vô số các cô gái chưa chồng khao khát được lấy làm chồng. Nếu bắt buộc phải giới thiệu thì chỉ cần một câu: con trai của gia đình sở hữu Lam Nguyệt Loan thì mọi người đều hiểu ngay.                                                      

Tô Triệt cầm một củ khoai tây, một ít ớt xanh và vài củ cà rốt.                                                                           

Tô Hạ Hoan biểu môi, lười chẳng buồn cân, đảo mắt nói :"mười đồng".                                                       

Tô Triệt nhướng mày :"Mười đồng?"                                                                                                                    

"Ừm, nể tình chúng ta từng là hàng xóm và bạn cùng lớp, tôi giảm giá cho cậu rồi đấy".                    

 "Tình bạn này có sức nặng nhỉ! " Tô Triệt không nhịn được cười :"Nhưng vẫn nên cân đi thì hơn, soa tôi đành lòng cậy có tính bạn đó mà mòn rút của cậu chứ?".                                                                                                                 

Người này thật phiền phức. Tô Hạ Hoan bước tới khu rau quả, đặt củ khoai tây trong tay Tô Triệt lên cân. Kết quả, củ khoai tây này có giá 6 hào 6,còn ớt xanh chỉ hết 1 đồng 8 hào. Cô hơi chột dạ nhìn về phía Tô Triệt mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân, bắt đầu nghi ngờ câu nói ban nãy của Anh có phải cố tình châm chọc mình không.                                                                           

Tô Triệt hững hờ đáp trả cô bằng ánh mắt ý tứ vô cùng rõ ràng :Bây giờ mới nhận ra ban nãy tôi mỉa mai cậu à?                                                                            

Tô Hạ Hoan mặt dày lườm nguýt :"Chỉ mua một củ khoai tây bé tý thế này thôi à, không biết xấu hổ".                                                                                                                                                        

"Thường thì một người mua sẽ bao nhiêu? ".                                                                                                                         

"Củ to mới mua một , củ nhỏ chí ít phải hai củ. Cậu xem,củ khoai tây này quá nhỏ, cậu ăn có đủ không?".          

  "Món khoai tây thái sợi xào ớt xanh, tôi thích ăn nhiều ớt xanh hơn một chút".                                                                                                                                      

  Tô Hạ Hoan thầm chửi rủa một câu 'Bệnh hoạn' trong lòng lúc chuẩn bị cân cà rốt, cô nhìn Anh thêm lần nữa"Cái này dùng để xào với thịt nạc sao?".                                                                                                                                      

 "Ừm".                                                                                                                               

"Thời buổi này còn ai xào cà rốt với thịt nạc nữa" Tô Hạ Hoan lớn tiếng nói bừa một câu.                                                                                                         
 "Vậy cậu có đề xuất gì không?".                                                                                    

Tô Hạ Hoan lập tức liếc mắt nhìn ba quả ớt ngọt tong teo nằm trên giá rau, vẻ ngoài rất tệ, toàn là mấy quả bị người ta bỏ lại, trong đó có một quả rõ ràng còn hỏng một góc.                                                                                                

 "Ớt đỏ đó, bây giờ ai chẳng xào thịt với ớt ngọt, mọi người đều thích ăn " không phải 'mọi người' mà chỉ có đám trẻ con mới thích thôi . Tại sáng nay cô nghe được bà cụ mua rau kể chuyện cậu cháu nội của bà ấy thích ăn ớt ngọt này đến mức nào.                                                                                                   
 Tô Triệt nhìn qua đó thật.                                                                                              

Tô Hạ Hoan lập tức chào mời một cách nồng nhiệt "món này xào với thịt nạc thật sự rất ngon. Cứ quyết định như vậy đi. Cậu mua 2 quả nhé quả còn lại tôi tặng miễn phí.".                                                                                                          

Tô Triệt nhìn cô nữa đùa nửa thật:"Rộng rãi vậy sao".                                                                                                

"Cậu nói vậy có ý gì?".                                                                                            

  "Chỉ là tôi cảm thấy bất ngờ được cưng chiều nên vừa mừng vừa lo".                                                                                         
Tô Hạ Hoan vẫn cảm giác người này nhất định đang chế giễu mình, nhưng nể tình người ta thật sự từ bỏ cà rốt mà mua ớt ngọt, cô liền nhẫn nhịn.                                                                            

 Số rau này Tổng cộng hết hơn bảy đồng, tất cả đều nhờ vào giá tiền đắc đỏ của ớt ngọt mà được nâng lên.Cô có chút tự hào, vừa bán được chỗ ớt ngọt quắt queo vừa giảm chút tổn thất cho gia đình. Cô trả tiền thừa cho Tô Triệt, trong đó có mấy Đồng xu lẻ.                                                                               

 "Tôi không lấy tiền xu đâu" Tô Triệt bỗng lên tiếng.                                                                                                              
Bệnh hoạn.                                                                                                                        

 Tô Hạ Hoan không có ý đổi tiền:"Chỗ tiền giấy này để trả cho các cụ già .Họ mắt mờ chân chậm,lại hay đãng trí, dùng xu rất khó giữ cẩn thận.".                                                                                        

"Ý tôi là cậu có thể trả tiền thừa bằng kẹo"                                                                                                                                                                                   

 Thông thường ở quầy thu ngân các siêu thị hay để sẵn mấy hộp kẹo. Có vài người không thích tiền lẻ nên đã đổi 1 xu lấy1 chiếc kẹo.                                                                                                                                                                                    
Đã lớn từng này rồi vẫn còn thích ăn kẹo.Tô Hạ Hoan cất tiền xu đi,đặt mấy Viên kẹo lên quầy thu ngân.                                                                                                       

Tô Triệt cầm kẹo rồi nhưng chưa chịu đi ngay :"cho tôi một chiếc túi.".                                                                                                                                                          

"Mua có chút đồ thế này mà còn đòi túi à? " Tô Hạ Hoan bực mình:"Rau các bác nông dân vất vả và khổ cực trồng ra sao có thể rẻ mạc như thế ?".                                                                                                                                            
 "Bởi vì túi có phải do các bác nông dân trồng được đâu ".                                                                                                        

 Tô Hạ Hoan tức lắm, nhưng vẫn giật một chiếc túi đưa cho Anh, chứng kiến Anh.bỏ ba loại rau vào chung một chiếc túi. Cô vốn định mắng Anh lãng phí, rõ ràng mỗi loại đều được bọc Ngoài bằng túi nilon rồi. Nhưng thôi, không nhìn thấy sẽ không bực bội, nhanh chóng biến đi cho khuất mắt!!!