ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP7

Trong một lúc cô mải mê suy nghĩ, Tô Triệt đã đi tới trước mặt cô.                                                                                                 

Tô Hạ Hoan nghi hoặc nhìn Anh.                                                                                 

"Mẹ tôi nói hôm nay cô chú rất bận rộn, không có thời gian đưa cơm cho cậu nên bảo tôi mang tới ". Tô Triệt vừa nói vừa ung dung bóc lớp nilon trên đĩa thức ăn.                                                                                                                     

Khi nhìn thấy món thịt nạc thái mỏng xào ớt ngọt, Tô Hạ Hoan lập tức đứng bật dậy :"ban nãy cậu tới mua rau chính là để làm bữa cơm này?".                                                                                    

"Đúng vậy!" Tô Triệt bình tĩnh trả lời, tìm được một chiếc ghế trong siêu thị đặt ngay bên cạnh quầy thu ngân.                                                                              

"Quả ớt ngọt đó....".                                                                                                          

"Chính cậu nói mà, thời buổi này người ta thích xào thịt nạc với ớt ngọt".                                                                                                                                         

Tô Hạ Hoan hít sâu một hơi.  "Bên trong có một quả bị hỏng....".                                                                                             

 "  Ừm. Cậu tặng miễn phí cho tôi, có lẽ vì nể tình chúng ta vừa là hàng xóm vừa là bạn học cũ. Để không phụ ý tốt của cậu,tôi đã cắt bỏ hết những chỗ hỏng rồi, chỉ sử dụng những chỗ còn tươi thôi,cậu cứ yên tâm mà ăn".                                                                                     

Tô Hạ Hoan nghi ngờ Tô Triệt giở trò. Đúng lúc ấy, cô nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ nói Tô Triệt sẽ mang cơm tới, bảo cô đừng sốt ruột. Nếu thật sự đói quá thì cứ lấy gì đó trong siêu thị ăn tạm.                                                                                                               

Tô Hạ Hoan uể oải "Vâng" mấy tiếng rồi cúp máy.                                                                                                                      

Cô ngồi phịch xuống, tự xới cơm cho mình. Nhìn thấy hai món mặn một món canh đâu ra đấy, cô không khỏi Hoài nghi:"Cậu học nấu ăn từ khi nào vậy?                                                                                                                                    

"Việc này còn cần phải học sao?" Tô Triệt liếc mắt nhìn cô,sau đó gắp cho cô một miếng thịt nạc xào ớt ngọt:" Ăn đi, đây là món cậu thích ăn mà.".                                                                                                                               

 Lửa giận lập tức bừng lên trong đầu, làm sao cô ngờ được ba quả ớt héo quắt đó lại được xào thành món mình ăn chứ:" Cậu tự ăn đi".                                                                                                          

 Tô Triệt nhếch môi cười.                                                                                               

 Tô Hạ Hoan càng cảm thấy Anh cố ý. Cô đành tự an ủi bản thân, có tươi hay héo thì xào lên cũng giống như nhau thôi, ăn vào không chết người được đâu, hơn nữa mùi vị đâu có gì khác biệt!                                                                                                                                   
Hai món mặn một món canh, một món khoai tây thái sợi xào ớt xanh, một món thịt nạc Thái mỏng xào ớt ngọt, còn có thêm một bát canh cà chua trứng. Ngon đặc biệt thì không dám nói nhưng chắc chắn không hề khó ăn, vừa đủ lượng cho hai người ăn hết.                                                                                                                                      

 Trong ký ức của Tô Hạ Hoan, hai người đã lâu lắm rồi không cùng ăn cơm thế này, cho dù là hồi cấp ba cũng cực ít. Không thể nói rõ được chuyện gì đã khiến họ trở nên xa cách, nhưng thực sự hai người không còn thân mật như hồi trước nữa. Bây giờ nghĩ tới, nỗi buồn lại chợt lan tỏa trong lòng.                                                                                                                                
Mỗi khi nhớ về thời niên thiếu, Tô Triệt là người cô không thể né tránh. Cô tin rằng đối với anh mà nói, sự tồn tại của mình chắc cũng như vậy.                                                                                          

 Có những chuyện, nếu đã là quá khứ thì băn khoăn, bứt rứt cũng không còn ý nghĩa gì nữa.