ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP8

"Nhà cậu chỉ có một mình cậu thôi sao?" Tô Hạ Hoan có chút tò mò. Toi Triệt mang thức ăn tới cùng ăn với cô như vậy, chứng tỏ trong nhà hiện giờ chỉ có một mình Anh.                                                                                                            

"Cậu nói vậy là ý gì?".                                                                                                      

"Cậu không dẫn bạn gái về hả? Chắc cậu cũng sắp kết hôn rồi đúng không?".                                                                                                                                     

"Cậu chuẩn bị sẵn bao lì xì cho tôi rồi à?".                                                                                                                                       

Tô Hạ Hoan phản ứng có phần kịch liệt :" nghĩ hay quá nhỉ, tôi sẽ đi cùng bố mẹ tới uống rượu mừng".                                                                                      

"Chúng ta vừa là hàng xóm, vừa là bạn học cũ,lẽ nào không xứng đáng để cậu tặng một bao lì xì ư?".                                                                                              

 "Tôi nghèo lắm, tôi là hộ nghèo".                                                                                  

Tô Triệt lãnh đạm nhìn cô, dường như cố tình không vạch trần câu nói ngụy biện đó. Bố mẹ cô nuôi cô không khác gì nuôi một cô công chúa nhỏ. Hồi cấp ba, tiền tiêu vặt của cô mỗi tuần là một nghìn tệ, ấy vậy mà lên đại học cô vẫn còn làu bàu tiền tiêu vặt cả tháng có 5 nghìn, chỉ nhỉnh hơn cấp ba một chút xíu. Đến tận bây giờ, mỗi tháng cô vẫn được chu cấp như thế, ấy là chưa kể tiền lương riêng của cô.                                                                                                                                        

So với một vài cậu ấm cô chiêu khác, chút tiền này của cô đúng là không đáng kể. Nhưng nếu xét theo mức thu nhập bình quân ở thị trấn nhỏ thì cô có khác gì công chúa đâu? Tóm lại là trong mười năm nay, chưa nghe thấy ai chiều con gái như vậy.                                                                                                         

Cách thức nuôi con xa xỉ đó đến cả bố mẹ Anh cũng thấy xót xa, từng khuyên nhủ chú. Nhưng chú phản đối ngay. Chỉ có độc một cô con gái, đằng nào mọi thứ cũng là của cô, để thường ngày cô được sống thoải mái một chút cũng tốt mà. Hơn nữa, lỡ sau này cô không biết nhìn người, vớ phải một gã đàn ông không ra gì thì biết làm sao, há chẳng phải hời cho tên đó hết? So với việc ấy, chi bằng giờ để tiền cho con gái phung phí luôn! Tô Triệt chợt nghĩ, hồi cấp ba cô chỉ hơi nghịch ngợm một chút thôi, hoàn toàn không sa đọa trượt dốc theo người khác, vậy cũng được coi là một người có ý chí kiên cường rồi.