ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP10

Tô Hạ Hoan không thích trở về thị trấn Bạch Hồ vào những ngày nghỉ lễ, nguyên nhân rất đơn giản, hình như cô mắc căn bệnh sợ xếp hàng. Chỉ cần nhìn thấy một hàng dài người đang chờ đợi, cô sẽ tự động bỏ đi theo bản năng. Vì vậy dù có nhớ bố mẹ đến đâu, cô cũng chọn về vào dịp cuối tuần. Cuối tuần tuy đông người nhưng vì nhà nước đã xây dựng đường sắt cao tốc nên việc mua vé trở nên rất dễ dàng, về nhà càng tiện hơn. Từ thành phố về tới Bạch Hồ chỉ mất khoảng nửa tiếng đi đường.                                                                                                                 

Thực ra, cô không định về nhà vào dịp Quốc Khánh mà định bụng sẽ ở lì trong căn nhà trọ của mình, ngủ nướng trọn một ngày, sau đó sẽ chơi game đánh gϊếŧ thỏa thuê. Ai ngờ bố mẹ lại bắt cô về? Cô bướng bỉnh tuyên bố, về nhà cũng được thôi, nhưng cô không mua vé. Đừng nghĩ tới chuyện cô sẽ ra bến xe xếp hàng. Vào kỳ nghỉ lễ này, những người mua vé tại trạm xe khách trở về Trường Duyệt có thể xếp hàng dài từ cửa mua vé tới tận tầng hai, thậm chí còn liên tục xếp mấy lần, huống hồ là mua vé về thẳng thị trấn Bạch Hồ. Người ta toàn phải ra bến xe từ bốn, năm giờ sáng để xếp hàng. Một người có thói quen ngủ đến khi tự tỉnh như cô đòi nghĩ tới chuyện mua được vé quả thực là nằm mơ giữa ban ngày.                                                                                                                           

Kết quả, bố mẹ kiên quyết mua vé tàu cao tốc cho cô.                                                                                                                

Chẳng biết bố mẹ cô nghe ai nói rằng vào mấy dịp lễ Tết kiểu này, Cục đường sắt sẽ bắt đầu bán vé vào lÚc 6,7 giờ sáng, lúc đó là có thể giành giật được vé.                                                                                                                                      

Đây cũng là lần đầu Tô Hạ Hoan biết được, thì ra có một số lượng vé tới ngày hôm đó mới được bán ra, còn cô hoàn toàn đi mua trước, không mua được thì tưởng hết vé rồi. Đây là kiến thức cô được chính bố mẹ phổ cập cho.                                                                                                                                      

Và thế là, khi vẫn còn đang nằm ườn trong chăn, Tô Hạ Hoan đã bị đánh thức bởi cuộc điện thoại "báo hỷ" của bố mẹ. Cô có tính gắt ngủ nhẹ, tự dưng phải tỉnh dậy lúc sáng sớm vốn đã chẳng vui vẻ gì, huống hồ bố cô còn nhiều chuyện vô cùng, căn nhằn mãi vẫn chưa nói vào trọng điểm. Đầu tiên thì bảo cô đi tìm hiểu xem người ta mua vé trên mạng thế nào, sau đó nói buổi sáng có khả năng mua vé được, hai người họ cả đêm không dám ngủ, chỉ sợ lỡ mất.....                                                                                            

Không thể không thừa nhận, kiểu người ích kỷ như Tô Hạ Hoan nghe xong những câu này, khóe mắt cũng cay cay. Cô im lặng bỏ dậy khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân rồi tự thu dọn đồ đạc của mình.                                                                                                             

Có điều, sau này nghĩ lại Tô Hạ Hoan mới giật mình, đây quả thực là lần đầu tiên bố mẹ cưỡng ép cô về quê!