ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP11

Cô lén lút nhìn Tô Triệt, cứ cảm thấy chắc chắn Anh phải biết chuyện gì đó :" Cậu thật sự không biết gì cả ư?"                                                                     

"Sáng hôm nay tôi mới về tới nhà.".                                                                                   

Thôi được rồi, so với anh, đáng lẽ cô phải biết nội tình mới đúng. Nhưng mà..... Tô Hạ Hoan tặc lưỡi :"Quốc Khánh mà không biết đường về nhà, cậu bất hiếu quá đấy. Cô chú nuôi cậu đúng là nuôi ong tay Áo rồi. Cậu thật sự nên cảm ơn chính sách sinh đẻ kế hoạch, nếu không bây giờ cậu sẽ có một đứa em trai hoặc một đứa em gái tranh giành tài sản và tình yêu thương của bố mẹ, để xem cậu còn dám ngông nghênh như thế không?".                                                                              

"Ồ,vậy cậu không cảm kích chính sách đó sao?".                                                                                                                       

"Cảm kích chứ, tôi là người bảo vệ trung thành của chính sách sinh đẻ kế hoạch. Nó giúp tôi muốn làm gì thì làm. Tất cả mọi thứ trong nhà đều là của tôi, không ai giành giật. Đáng tiếc Quốc gia không đứng về phía tôi, bây giờ mọi nhà được sinh con thứ hai rồi".                                                                                                                                          

"Tính tình nhỏ nhen quả nhiên khác người! ".                                                                                                                          

"Phí lời, bản thân được hưởng lợi mới tốt, không được hưởng lợi chính là tệ,đây chẳng phải đạo lý thường thấy sao? " .                                                                                                                            

"Có lý lắm".                                                                                                                         

Cứ như vậy, họ quên bẵng phải suy nghĩ xem vì sao bố mẹ hai nhà lại bắt họ về quê.                                                                                                                                

 Ăn cơm xong, Tô Triệt không lập tức về nhà ngay. Việc làm ăn của siêu thị nhỏ rất bình thường, thi thoảng có một, hai người tới mua đồ lặt vặt. Thế nhưng chỉ cần ai đó mua hoa quả hoặc rau xanh, bánh quy, kẹo ngọt thì Tô Hạ Hoan phải đi cân giúp họ. Nếu lúc này có người cần thanh toán thì phải đợi thêm một lúc nữa.                                                                                                 

Tô Triệt quan sát một hồi, đến lần thứ hai cô phải ra khỏi quầy thu ngân, Anh chặn cô lại, giúp cô cân cho khách.                                                                                                                                         

Hành động này của Anh khiến Tô Hạ Hoan có phần khó xử :" một mình tôi vẫn xoay xở được mà, cậu cứ về trước đi!".                                                                                                                                

Anh chống một tay lên quầy thu ngân, cả cơ thể cũng nghiêng theo, bỗng tạo cho người đối diện một cảm giác hấp dẫn xuyến xao, nhất là khi Anh từ từ nghiêng đầu nhìn cô :" Cô chú đều tới nhà hàng giúp gia đình tôi, tôi ở đây giúp cậu.... ừm, cũng công bằng".                                                                                                                      
 À, đã hiểu, vậy là muốn cảm ơn bố mẹ đây mà. Nghĩ như vậy cô liền cảm thấy việc anh xuất hiện ở đây cũng là chuyện nên làm. Dẫu sao cô chú bên đó cũng đâu trả công cho bố mẹ cô.                                                                                    

"Vậy cậu qua bên đó trông hàng đi" Tô Hạ Hoan phân công rất thuận miệng.                                                                                                                              

"Gì cơ.?".                                                                                                                                  

"Chúng ta đều đứng bên này, lỡ có người vào lấy hàng đi cũng không biết. Cậu qua bên đó trông hàng".                                                                                       
Không biết có phải vì thái độ thản nhiên như không của cô làm đứng hình hay không, Tô Triệt nhìn cô vài giây mới đưa tay về phía cô.                                                                                               

 "Chuyện gì?". Tô Hạ Hoan thấy kì lạ.                                                                                                                                  

"Đưa di động cho tôi. Chẳng phải cậu chơi mãi không qua cửa kia sao? Tôi chơi giúp cho".                                                                                                                           

Tô Hạ Hoan ngoan ngoãn đưa di động cho Anh. Sau khi thấy anh sang bên đó trông hàng rồi, cô mới gửi tặng một cái lườm sắc lẻm. Nghĩ sao mà chắc chắn mình có thể qua được cửa ấy chứ, hừ!