ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP16

Ngay sau đó, Đường Anh & Tô Phong cũng thông báo luôn nguyên nhân bắt Tô Triệt quay về. Hai cô chú đã nhìn trúng một căn nhà, quyết định mua luôn. Đó sẽ là nơi Tô Triệt ở sau khi kết hôn.                                                                                                                                     

Dĩ nhiên nó phải nằm trong nội thành thành phố Yên Xuyên. Ngoài mặt họ nói để dành cho Tô Triệt cưới vợ về ở, nhưng ý tứ phía sau rất rõ ràng. Sau này anh bắt buộc phải ở lại Yên Xuyên, cứ coi như đây là sự ích kỷ của người làm cha làm mẹ.                                                                                               

Tô Hạ Hoan ngẩng đầu nhìn cô chú, rồi quay sang nhìn bố mẹ mình. Cô thật sự muốn biết : Đây là chuyện riêng của gia đình Tô Triệt mà, phải không? Vậy thì cả nhà họ ngồi đực mặt ở đây làm gì? Chỉ khiến người ta thêm ngượng ngập mà thôi.                                                                                                   

Tô Minh xoa đầu con gái mình. Có lẽ vì mua xua đi bầu không khí ngột ngạt nặng nề, ông mỉm cười lên tiếng :"Đừng có ghen tỵ với Tô Triệt ,con cũng có đấy.".                                                                                                        

Có gì cơ? Tô Hạ Hoan trợn tròn mắt. Ý bố là họ cũng chuẩn bị mua nhà riêng cho cô?                                                                                                                      

Không biết Lý Hiểu Tuệ nghĩ tới chuyện gì mà không nhịn được cười :"Tiểu Hoan nhà chúng tôi vẫn giữ cái tính khí này, chuyện gì cũng phải so bì với Tô Triệt nhà anh chị. Tô Triệt có thứ gì là nó phải có thứ đó bằng được, không cho phép kém hơn dù chỉ một chút . Chẳng khác nào đứa trẻ mãi không chịu lớn''.                                                                                                          

Đường Anh tươi cười tiếp lời :"Tôi vẫn nhớ ngày hai đứa chúng nó còn nhỏ, lúc A Triệt vừa lên lớp Một, Tiểu Hoan không biết thằng bé đi đâu,sau khi biết chuyện liền gào khóc đòi đi học bằng được, còn nhất quyết học cùng lớp với A Triệt nữa".                                                                                              

Tô Minh thở dài :"Lúc đó tôi thật sự phiền muốn chết, phải đi khắp nơi móc nối quan hệ, nhờ vả người ta. cũng may khi ấy ngành giáo dục chưa quản lý quá nghiêm,cuối cùng nhét được nó vào chung lớp với A Triệt. Chẳng qua lúc đó không muốn nó đòi hỏi bướng bỉnh quá thôi,tôi nghĩ bụng chắc chẳng học được lên đâu,năm sau học lại lớp một cũng được. Ai ngờ con bé cứ thế từ từ bắt kịp".                                                                                                            

Càng về sau ngữ khí của ông càng đong đầy vẻ tự hào. Cho dù Tô Hạ Hoan lên cấp ba gây ra rất nhiều chuyện, nhưng về phương diện học hành lại không bao giờ khiến họ mảy may lo lắng. Mỗi khi gặp giáo Viên và các phụ huynh khác, họ đều rất yên tâm.                                                                                                                                              

Tô Phong nhớ lại chuyện hồi đó, nhìn Tô Hạ Hoan khen ngợi :"Hoan Hoan từ nhỏ đã thông minh mà!".                                                                                        

Lý Hiểu Tuệ cảm thấy sung sướиɠ trong lòng, không tránh khỏi khen Tô Triệt một câu:"A Triệt cũng không hề kém.".                                                                                                                      
Tô Hạ Hoan & Tô Triệt đều im lặng một cách ăn ý. Chuyện này họ nghe không biết bao nhiêu lần rồi. Không chỉ có vậy, gần như bạn bè, người thân đều biết cả. Mỗi lần bố mẹ nhắc lại, nói câu trước thì họ đã đoán được câu sau.