ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP 19

Tô Phong và Tô Minh gọi bọn họ quay về đây đương nhiên không phải để thương lượng mà chỉ để thông báo một tiếng. Cộng thêm việc rất nhiều con cháu đều về nhà vào dịp Quốc Khánh, người làm cha mẹ dĩ nhiên hy vọng con mình cũng quay về. Vì những lý do ấy nên họ mới gọi hai người về quê.                                                                                                                           

Hai gia đình nói cười sôi nổi thêm một lúc, thời gian lặng lẽ trôi qua lúc nào không biết. Cũng đã muộn, Tô Hạ Hoan cùng bố mẹ trở về nhà.                                                                                                 

Tô Hạ Hoan đi ở giữa, tay trái khoác tay mẹ, tay phải khoác tay bố:"Bố mẹ,nếu con cũng giống như Tô Triệt, ban đầu ở yên trên thành phố S,bố mẹ sẽ thế nào?".                                                                                                              

"Còn có thể thế nào, có trói lại cũng phải bắt bằng được con về". Lý Hiểu Tuệ nói chắc nịch, làm như nếu chuyện ấy xảy ra thật, bà chắc chắn sẽ làm đúng như lời bà nói.                                                                                                         

Tô Hạ Hoan lập tức không vui:"Sao có thể hành xử như vậy được. Tuy con là do bố mẹ sinh ra, nhưng cũng không thể ép buộc con như thế! Còn nữa, con cảm thấy cô chú dồn ép Tô Triệt quá,có chút xa cách và ích kỷ.''.                                                                                                       

Chẳng biết câu nói này đã động chạm tới cảm xúc nào của Lý Hiểu Tuệ mà khiến bà kích động, lạnh lùng đáp:"chỉ có con cái được phép sống vì mình mà không cho phép bố mẹ ích kỷ à? Con suốt ngày nói cảm kích sinh đẻ có kế hoạch, con không ích kỷ chắc?".                                                                                                                                          

Nếu Tô Hạ Hoan thật sự có em, cuộc sống của cô chưa chắc đã thoải mái được như vậy. Chỉ muốn sở hữu tình yêu độc nhất vô nhị của bố mẹ, lại không muốn hy sinh bố mẹ của mình, đứng từ một góc độ nào đó để nhận định, đây đích thực là một cách sống ích kỷ.                                                                                                                                 

Mặc dù mọi người đều nói người Yên Xuyên không quá trọng nam khinh nữ, nhưng có những thứ dường như đã ăn sâu vào máu, ví dụ như con trai phải có nhà cửa, còn con gái có cũng được, không thì thôi. Đương nhiên nếu con gái khao khát được mua nhà, bố mẹ cũng sẽ dốc hết sức để ủng hộ. Nhưng hai thái độ chủ động và bị động đó đã thể hiện rõ ràng sự khác biệt giữa nam và nữ. Còn nếu một gia đình rất khá giả, chắc hẳn họ cũng muốn sinh một cậu con trai. Đây cứ như là một chuyện tất yếu vậy .