ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP26

Vào thời kỳ Tô Hạ Hoan yêu đương đến quên trời quên đất, những đối tượng dù mờ ám hay đã được công khai thân phận "bạn trai" của cô đều chủ động tới tìm anh và nhìn anh bằng ánh mắt khiển trách :"Tô Hạ Hoan đã nói hai người hoàn toàn không có bất kỳ mối quan hệ gì. Cô ấy cũng không muốn dính dáng gì tới cậu, mong cậu tránh xa cô ấy ra một chút. ".                                                                                                                                        

Thậm chí còn có người bắt anh không được quấn lấy cô ấy nữa.                                                                                         

Đây là một nút thắt trong lòng Tô Triệt. Lúc đầu anh còn hoài nghi rằng họ muốn khiến người khác hiểu lầm nên mới tới cảnh cáo anh. Nhưng số lượng người tới gây sự ngày càng nhiều thì chỉ có một khả năng, cô phải nói gì đó với họ mới khiến họ hiểu lầm như vậy.                                                                                                                             

Lúc này trong anh nảy ra một suy nghĩ bồng bột, muốn giữ chặt cô lại, hỏi cô rằng :Anh rốt cuộc đã đắc tội chỗ nào với cô mà khiến cô căm ghét đến vậy?                                                                                                                                                                                                        

Anh thở hắt. Chuyện đã qua lâu như vậy, hà tất cứ phải bứt rứt mãi không buông khiến cả hai phải khó xử.                                                                                                    

Khi một lần nữa đi xuống dốc của cây cầu treo, Tô Hạ Hoan bỗng thấy con đường dưới chân trở nên không chân thực nữa, bèn giậm xuống đất vài lần thật mạnh. Cuối cùng, sau khi giậm đến đau cả chân, Tô Hạ Hoan mới xin Tô Triệt ngồi xe khu thắng cảnh trở về.                                                                                            

Tô Triệt nhíu mày:"Vì sao lại xin tôi chứ?".                                                                                                                                     

"Vì tôi đâu có mang theo tiền!".                                                                                   

"À.....Có thể ghi nợ. Sau này khi chuyển khoản bằng Alipay hoặc wechat đều được".                                                                                                                   

" Nhỏ mọn ".                                                                                                                       

Cuối cùng họ vẫn ngồi xe rồi đi, mỗi người phải trả hai mươi đồng. Tô Hạ Hoan cằn nhằn mãi không thôi:"Đắt quá, đủ tiền để mua một vé xe khách quay về thành phố Yên Xuyên rồi". Người tài xế thuộc dạng dễ tính, nói anh ấy cũng cảm thấy đắt, nhưng không còn cách nào khác. Đây là quy định chung của khu thắng cảnh, anh ấy đành bó tay, vì chỉ là một nhân Viên làm thuê mà thôi.                                                                                                  

Xe chạy tới trạm đầu tiên, Tô Hạ Hoan còn mặt dày bắt Tô Triệt mời cô ăn một bát"Khoai tây nanh sói (¹)".                                                                                       

Tô Triệt thấy dáng vẻ này của cô liền khẽ thở phào. Tuy rằng họ không thể thân mật như lúc nhỏ nhưng chung quy cũng chẳng phải kẻ thù. Nếu có thể giữ nguyên mối quan hệ này vĩnh viễn cũng tốt, mặc dù anh không tránh khỏi cảm thấy có chút nuối tiếc.                                                                                                                                      

Dù sao cũng từng là những người bạn thân lớn lên cùng nhau, có thể chia sẻ mọi bí mật, nhưng giờ lại như những người lạ thân thuộc.                                                                                                    
Họ đi thẳng tới Lam Nguyệt Loan. Mọi người đều đang bận rộn. Người thì nhặt rau, xào rau, người thì bưng bê, quét dọn. Tất cả các bàn đều được đặt kín, bắt buộc phải bê đồ ăn lên đúng giờ, chẳng trách lại cần nhiều người như vậy. Hơn nữa bình thường không đông khách đặt bàn đến thế, vậy nên vào những lúc bận rộn nhất chỉ có thể gọi một số bạn bè thân thích tới phụ giúp.                                                                                                          

Vừa nhìn thấy hai người họ, Đường Anh ôn tồn dặn dò Tô Hạ Hoan cứ ngồi đó nghĩ ngơi, sau đó sầm mặt bắt Tô Triệt qua giúp đỡ.                                                                                                      
Tô Hạ Hoan nhướng mày. Dù nhà hàng có bận rộn đến mấy, họ cũng không bao giờ gọi cô và Tô Triệt tới giúp. Giống như đó là giới hạn biểu thị những sinh Viên đại học danh tiếng như họ không nên làm mấy việc chân tay này. Vậy mà hôm nay Đường Anh lại sai Tô Triệt vào phụ. Đương nhiên không phải vì hôm nay cực kỳ bận rộn mà vì Tô Triệt đã khiến bố mẹ phật lòng.                                                                                                                                      

Tô Hạ Hoan cứ như thế vô tư ngồi giữa sảnh lớn chơi điện thoại. Nhìn thấy Tô Triệt không hề phản bác, sắc mặt bình tĩnh tới khó tin, không khỏi bĩu môi : Người này đang tu luyện công Pháp vui buồn mừng giận đều không biểu hiện ra ngoài à ?                                                                                        Tô Triệt hiểu bố mẹ không vui vì mình, dĩ nhiên sẽ không cãi lại quyết định của họ.                                                                                                                             
Thật ra Đường Anh và Tô Phong giận dỗi cũng chỉ vì cậu con trai nhận được điện thoại liền lập tức đòi quay về thành phố B, thật không coi họ ra gì. Họ cố gắng lắm mới ép được Tô Triệt ở lại thêm một ngày.                           

                                                                       

(¹) một món ăn vặt truyền thống của người dân vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc