ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP28

Ngày hôm sau, hai gia đình cùng nhau vào thành phố làm thủ tục mua nhà. Vì trước đó đã chuẩn bị ổn thỏa mọi chuyện nên những việc cần Tô Hạ Hoan và Tô Triệt thực hiện thật sự rất ít. Sau đó, Tô Triệt khẩn trương ra ngay sân bay, chuẩn bị trở về thành phố B.                                                                                                                                         

Tô Phong và Đường Anh trở về thị trấn Bạch Hồ trước, còn Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ dự định ở lại Yên Xuyên thêm vài hôm, tránh để con gái về thị trấn Bạch Hồ chưa được mấy ngày đã phải lên đây. Hơn nữa, hai người cũng muốn đi dạo loanh quanh với con gái. Bao nhiêu năm nay, thời gian con cái ở bên bố mẹ vốn đã không nhiều, nói chi tới thời gian đi chơi.                                                                                                          

Hai ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, Tô Hạ Hoan đều ở bên Tô Minh và Lý Hiểu Tuệ. Khi kỳ nghỉ lễ kết thúc, cô bắt đầu đi làm trở lại.                                                                                                          

 Ngày cuối cùng trước khi đi làm, Tô Hạ Hoan nhận được điện thoại của Tô Triệt.                                                                                                                                      

Lúc đó cô đang nằm ườn trên sôpha, vừa cầm di động đọc tiểu thuyết vừa uống sữa chua, thong dong nhàn nhã vô cùng.                                                                                                                 

Bỗng có một dãy số lạ gọi vào di động, cô giật nảy mình. Sau khi thấy người gọi tới không phải là "tình nghi số điện thoại lừa đảo" hay "Quảng cáo mua nhà mua đất "gì đó, cô mới ấn nút nhận máy :"Alô, xin chào".                                                                                        

"Tô Hạ Hoan.".                                                                                                                   

Cơ thể cô lập tức mềm nhũn, có một suy nghĩ cứ quay tròn trong đầu. Hồi học đại học, hình như cô từng đổi số điện thoại một lần, cũng không lưu lại số Tô Triệt. Nếu gọi họ là "thanh mai trúc mã" thì thật có lỗi với cụm từ ý nghĩa này, đến cả số di động của đối phương cũng không có.                                                                                                         

Nhưng từ lúc tốt nghiệp cấp ba, hai người họ đã không còn liên lạc với nhau rồi, biết không?.                                                                                                           

Thực ra, dù mỗi ngày một xa cách, dù trường đại học của hai đứa ở cách xa nhau, dù nơi đóng đô của hai ngôi trường thậm chí còn là những thành phố cạnh tranh nhau hết ngày này qua tháng khác, họ vẫn không nhất thiết phải tuyệt giao đến mức này.                                                                                        

Cô nhớ trong những ngày vừa nhập học, lúc quay về trường thì bị cảm cúm, cả người cứ uể oải yếu xìu. Khi đó mẹ còn bảo:"Sao lúc điền nguyện vọng con không chọn cùng trường với Tô Triệt, hai đứa có thể chăm sóc lo lắng cho nhau". Chẳng hiểu vì sao, khi ấy cô cực kỳ phản cảm với câu nói này.                                                                                                                         
Dựa vào đâu mà cái tên Tô Hạ Hoan cứ phải gắn liền với Tô Triệt?.                                                                                    

Cấp một học chung một lớp lên cấp hai cùng đỗ vào trường trung học thực nghiệm của thành phố. Kể từ đó, cô và Tô Triệt cứ như không thể tách rời vậy, chiều chủ nhật phải ra khỏi nhà cùng một giờ để trở về trường hay thứ sáu sau khi tan học phải cùng đợi xe quay lại thị trấn Bạch Hồ. Ngay cả lúc học cấp ba, rõ ràng cô định theo học ở Trường Duyệt, nhưng vì bố mẹ đã thỏa thuận với Thất Trung từ trước nên cô buộc phải cùng Tô Triệt tới Thất Trung.                                                                                                                              
Cảm giác không thể nào thoát ly được anh thật sự trói buộc lấy cô, vậy nên sau khi nghe ngóng được tin anh sẽ học đại học ở thành phố B, cô lập tức chọn ngay một trường danh giá ở thành phố S mà không hề bàn bạc với ai.                                                                                                                                                 

Vì sao mẹ có thể nói ra những lời đó? Bởi vì điểm thi đại học của cô bằng với điểm thi của Tô Triệt. Điểm của từng môn rõ ràng là khác biệt, vậy mà khi cộng vào run rủi thế nào lại bằng nhau. Thế nên cô hoàn toàn đủ tư cách theo học cùng Trường với Tô Triệt.                                                                                                                                       
Nhưng là cô chán ghét những thứ có liên quan tới Tô Triệt, cho dù chỉ là một việc nhỏ xíu như bằng điểm đại học.                                                                                                                                            

Nhưng sau khi cô bị cảm cúm, chính Tô Triệt đã đưa cô về trường. Chuyện này không một ai biết, bởi vì cô chú và bố mẹ đều nghĩ rằng Tô Triệt chỉ tiễn cô tới sân bay Yên Xuyên mà thôi. Cũng không ai ngờ được, anh đột ngột mua vé máy bay giá cao để đưa cô về thành phố S, rồi từ thành phố S bay trở về thành phố B.                                                                                                

Mọi kỷ niệm như ùa về trước mắt. Tô Hạ Hoan chỉ cảm thấy muốn bật cười, lúc đó cô mới ấu trĩ làm sao.