ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP29

"Ừm? " Tô Hạ Hoan ngây ra vài giây mới đáp lại đối phương, lòng thầm suy đoán nguyên nhân vì sao Tô Triệt gọi cho cô vào giờ này.                                                                                                            

"Hồi cấp ba cậu thay đổi hoàn toàn chỉ vì lúc đó cô Hiểu Tuệ muốn sinh em trai cho cậu sao?". Chuyện này vốn không phải bí mật. Mà cứ cho là bí mật thì khi Tô Phong và Đường Anh trò chuyện cũng không tránh khỏi bị Tô Triệt nghe lỏm được. Nếu vậy,họ dĩ nhiên sẽ dặn dò con trai mình quan tâm nhiều tới Tô Hạ Hoan một chút.                                                                                                                                    

"Đúng đó! Cậu có hết hồn vì sự nhỏ mọn của tôi không?".                                                                                                    

Hình như Tô Triệt vừa bật cười ở đầu kia điện thoại:"Cũng bình thường!".                                                                                                                                    

"Cậu có bệnh đấy à, gọi điện cho tôi chỉ để hỏi mấy chuyện này?".Tô Hạ Hoan luôn suy nghĩ về anh bằng ác ý mãnh liệt nhất:"Có phải cô Đường Anh đã nói câu gì kích động cậu không?.Ví dụ như nói phản ứng lúc đó của tôi hại cô ấy không dám sinh thêm em trai hay em gái cho cậu nữa, cậu mới có thể làm một đứa con một hạnh phúc, thế nên giờ cậu gọi điện muốn cảm ơn tôi?".                                                                                                               

"À...cảm ơn".                                                                                                                      

Tô Hạ Hoan lần này thực sự nghẹn lời:"Rốt cuộc cậu gọi điện thoại tới vì lý do gì.?".                                                                                                                        

"Không có gì.... À, đúng rồi, lần trước cậu nói vị trí mà cậu chuẩn bị được lên chức bị người ta giật mất, bây giờ tâm trạng thoải mái hơn chưa?".                                                                                                                                       

"Đương nhiên, vì lần này có lẽ tôi sắp được thăng chức".                                                                                                         

"Ồ....thoải mái rồi là tốt".                                                                                                 

Cúp điện thoại rồi, Tô Hạ Hoan lật qua lật lại di động mấy lần, chỉ cảm thấy con người Tô Triệt thật là quái đản.                                                                                                                                            

Tối hôm ấy, Tô Hạ Hoan mơ một giấc mơ.                                                                                                                                     

Thậm chí cô còn biết rõ đó là một giấc mơ, bởi vì những chi tiết trong mơ cô từng nghe bố mẹ và cô chú nói đi nói lại vô số lần nhưng lại không có cảm giác chân thực, bởi vì khi đó cô thực sự còn quá nhỏ, chưa có nhiều ký ức.                                                                                                                                          
Đều tại Tô Triệt hại cô bỗng dưng mơ một giấc mơ như vậy.                                                                                                      

Trong mơ cô mới khoảng bốn, năm tuổi, đúng vào thời kỳ đáng yêu nhất, cả ngày bám đuôi Tô Triệt đi khắp nơi. Họ đi chung với nhau, tất cả mọi người đều nghĩ họ là anh em ruột. Bụ bẫm dễ như thế, lại còn cùng họ, chỉ khiến người ta ganh tỵ bố mẹ họ có cả nếp cả tẻ.                                                                                                                      

Dường như cô vẫn luôn chơi chung với Tô Triệt, cho tới một ngày kia, Tô Triệt đeo balô đi tới trường học. Ban đầu cô không hiểu hành động đó có nghĩa là gì, chỉ ngơ ngác đợi anh tan học về nhà. Sau khi biết được ngày nào anh cũng phải đi học như thế, cô không chịu được, gào khóc ầm ĩ :Anh trai đi học rồi, cô cũng muốn cùng anh trai đi học.                                                                                                    
Bố mẹ thật sự hết cách, đành cho cô đi học với anh. Họ cứ nghĩ cô đi một, hai hôm cảm thấy không vui thì sẽ bỏ, ai mà ngờ được, ngày nào cô cũng cùng Tô Triệt tới trường.