ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP39

Tới giờ tan ca, Tô Hạ Hoan dọn dẹp đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị rời đi trước ánh nhìn chằm chằm của Trần Vân Nhã và một vài đồng nghiệp khác. Việc của mình cô đã giải quyết xong từ lâu, chẳng cần phải giả vờ làm người tốt giúp đỡ mọi người. Giúp một lần, hai lần là giữ thể diện cho người ta, người ta sẽ cảm kích. Nhưng nếu giúp nhiều lần, người ta sẽ coi thành chuyện dĩ nhiên. Thậm chí nếu một ngày nào đó bạn không ở lại giúp họ, họ càng có cớ để oán trách.                                                                                           

Tô Hạ Hoan ra về rất nghênh ngang, thậm chí còn lườm họ. Cô không hiểu vì sao tốc độ làm việc của người khác lại chậm chạp như vậy? Giải quyết một bảng biểu cực kỳ đơn giản cũng mất cả buổi sáng, thậm chí còn dây dưa qua buổi chiều, thế nên phải tăng ca cũng do họ đáng đời. Hiệu suất làm việc không cao thì phải lấy thời gian bù lại.                                                                                                                  

Vào trong thang máy luôn dễ bắt gặp các nhân Viên của công ty khác. Bởi vì từ sáng tới chiều thi thoảng lại giáp mặt nhau nên Tô Hạ Hoan cũng tươi cười với đối phương, coi như lời chào hỏi.                                                                                                                                     

Dù chỉ là một thang máy nhỏ cũng có thể trở thành nơi buôn chuyện.                                                                                                                                       

"Anh chàng Lương Kiến Vũ ở Viễn Phương sao gần đây bỗng trở nên nghiêm chỉnh vậy, thật không quen chút nào".                                                                                                                         

"Nghe nói đang theo đuổi một cô nàng ở cùng toà nhà".                                                                                                            

"Vẫn chưa theo đuổi thành công chứ gì? Chẳng trách lâu lắm rồi không nhìn thấy mấy trò hay của anh ta nữa".                                                                                                                                         ......                                                                                                                                      

Trò hay gì? Dĩ nhiên là mấy trò chơi tình ái mờ ám hoặc màn hai cô gái giành một người đàn ông rồi. Mấy trò đó Lương Kiến Vũ chơi rất sành sỏi. Không chỉ có vậy, anh ta còn vô cùng hưởng thụ cảm giác được các cô gái theo đuổi và tung hô.                                                                                                        

Vẻ mặt Tô Hạ Hoan hết sức dửng dưng, hoàn toàn không có thái độ ngượng ngập của nhân vật nữ chính trong câu chuyện bà tám kia. Ngược lại, chính hai cô nhân Viên ở công ty Viễn Phương lại tỏ rõ ngượng gạo. Khi họ đánh mắt về phía Tô Hạ Hoan, cô vô cùng vui vẻ tặng họ một nụ cười.