ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP38

Tô Hạ Hoan nhớ lại chuyện quá khứ, lấy đầu lưỡi liếʍ lên hàm răng của mình. Sau khi bị Tô Triệt cảnh cáo và dặn dò, răng của cô mọc lên rất đều và đẹp, còn trắng sáng nữa. Mặc dù đến tận bây giờ cô vẫn nghĩ việc ăn kẹo chỉ ảnh hưởng đến sâu răng, chứ làm gì ảnh hưởng tới việc răng có mọc đều hay không?.                                                                                                                    

Tô Triệt thật sự không thích một cô gái có hàm răng quá xấu ư? Cô hồi tưởng lại, nhưng không thể nhớ ra anh từng kỳ thị cô gái nào răng xấu. Nhưng cũng có thể vì đối phương không phải bạn gái của anh mà thôi.                                                                                

Tô Hạ Hoan nhìn hai người Tôn Phương và Trần Vân Nhã không hẹn mà đồng loạt quay sang nhìn mình, nở nụ cười gượng gạo :"Tôi khá để ý phương diện này.".                                                                                                                

"Có nghĩa là Lương Kiến Vũ hoàn toàn hết cơ hội rồi?". Trần Vân Nhã nhướng mày, trong lòng nghĩ Tô Hạ Hoan thật sự yêu cầu quá cao đối với bạn trai rồi. Dù cô xinh đẹp thì đã sao?  Ngoài đường đầy những cô gái lung linh như anh bạn trai đi bên cạnh cũng chẳng ra sao.                                                                                                      

"Tôi đã bao giờ nói anh ta có cơ hội đâu!". Tô Hạ Hoan phản bác.                                                                                              

Sau khi ra khỏi thang máy, ba người lần lượt quay lại bàn làm việc.                                                                                

Buổi chiều, Tôn Phương qua phòng trà rót nước, Tô Hạ Hoan nhân tiện xin một cốc. Khi đưa cốc nước cho Tô Hạ Hoan, Tôn Phương nhìn cô một hồi lâu khiến cô cảm thấy khắp người mình không bình thường.                                                                                                     

Tô Hạ Hoan bắt chước dáng vẻ uống nước của Tôn Phương rồi chớp mắt nói: "Chị Tôn, chị có lời gì muốn nói thì cứ nói thẳng đi".                                                                                                         

Cô sợ nhất thái độ ngập ngừng của người đối diện, thật sự ngứa ngáy khó chịu chết người.                                                                                                                    

"Bạn Tiểu Tô à, nếu gặp được người phù hợp thì cứ thử đi". Tôn Phương vỗ vai Tô Hạ Hoan: "Em đừng trách chị lo chuyện bao đồng, nói lời khó nghe. Ai mà không từng có một thời thanh xuân, không có chút tâm tư thiếu nữ, cũng muốn bắt đầu một tình yêu lãng mạn như phim Hàn Quốc. Nhưng cuộc đời này vốn không phải những bộ phim thần tượng, lúc trẻ em còn vốn liếng để kén cá chọn canh. Nhưng khi qua cái tuổi đó rồi, em sẽ hiểu có rất nhiều chuyện không như em nghĩ đâu. Thế nên, tàm tạm là được rồi, tình yêu chân thành chỉ là truyền thuyết thôi. Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu em không chịu thử, làm sao biết người đó không phải tình yêu đích thực của em? ".                                                                                                      

Tô Hạ Hoan chớp mắt mỉm cười, cũng không cãi lại.                                                                                                                

Tôn Phương buông một tiếng thở dài, khẽ liếc mắt nhìn Trần Vân Nhã bên cạnh: "Em suy nghĩ thêm đi,đừng để đến độ tuổi như chị mới hối hận vì lúc trẻ mình mơ mộng viển vông quá. Mà lúc đó hối hận cũng chẳng ích gì, chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời đi xem mặt, tìm một anh chàng phù hợp để sống tạm qua ngày thôi".                                                                                               

 "Cảm ơn chị Tôn, em hiểu mà, chị Tôn chỉ muốn tốt cho em thôi".                                                                                           
Tôn Phương mỉm cười :"Em đừng chê chị nhiều chuyện là được rồi".                                                                                  

 "Đâu có ! Em biết chị Tôn quan tâm em nên mới nói những lời này. Nếu không chị đâu lãng phí thời gian như vậy chứ!".                                                                                                                                

Nụ cười của Tôn Phương lập tức chân thành và nghiêm túc hơn nhiều.                                                                             

Tô Hạ Hoan uống nước, trong lòng thầm nghĩ :Chị chưa gặp được tình yêu đích thực, dựa vào đâu mà nghĩ em sẽ không gặp được?                                                                                                     
Không ai giống ai, thế nên vĩnh viễn đừng lấy mình ra làm ví dụ. Cho dù bạn sống tốt hơn nữa, người khác cũng không thể sao chép cuộc đời bạn được. Còn bạn có xúi quẩy đến đâu, cái đen đủi của người khác cũng chẳng thể tương đồng với bạn.