ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP41

Ăn cơm xong, Lương Kiến Vũ lái xe đưa Tô Hạ Hoan về nhà. Căn nhà Tô Hạ Hoan thuê có vị trí khá đẹp, thế nên trong một thành phố mà giá nhà đất chưa đến mức đắt đỏ như Yên Xuyên thì chi phí thuê nhà của cô cũng thuộc dạng cao rồi. Nhưng tiền thuê căn nhà này đều do bố mẹ nộp, còn bản thân cô không có chút gánh nặng nào. Nói theo lời bố mẹ cô thì căn nhà cô thuê có giá thành cao hơn lương của một vài người sống trong thị trấn. Cô cũng không cảm thấy áy náy, vì tiền thuê nhà có cao hơn nữa cũng chẳng thể sánh bằng tiền gia đình cô cho thuê vài cái mặt bằng phải không?.                                                                                                                           

Căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách được bài trí khá tỉ mỉ và trang nhã. Môi trường xung quanh rất tốt, chủ đầu tư cũng bận tâm và có trách nhiệm. Ngay dưới tòa nhà có trạm xe buýt, đi thêm vài ba bước nữa là tới ga tàu điện ngầm. Tô Hạ Hoan cảm thấy rất hài lòng về nơi mình đang sống.                                                                                                                                        

"Quê của cô ở đâu?". Lương Kiến Vũ thản nhiên trò chuyện với cô.                                                                                     

"Thị trấn Bạch Hồ".                                                                                                          

"Nghe nói món cá nướng ở đó rất nổi tiếng?".                                                                                                                               

Tô Hạ Hoan thật sự muốn trả lời anh ta rằng: Nơi có món cá nướng nổi tiếng là một địa phương khác, nhưng vẫn ngẫm nghĩ một lúc, cô vẫn khách khí đáp: " Đúng là có món cá nổi tiếng".                                                                                                                                       

Không cần biết ở trước mặt người khác Lương Kiến Vũ thể hiện con người như thế nào, lúc làm việc hành xử theo phong cách gì, chỉ biết rằng ở trước mặt cô, anh ta lúc nào cũng ga lăng và chu đáo. Những vấn đề cô không muốn trả lời, anh ta tuyệt nhiên không hỏi. Sự nhường nhịn ấy luôn khiến cô nảy sinh đôi chút áy náy. Một người mà có đánh chết cô vẫn nhận định không thể là mẫu đàn ông tử tế như thế, phải chăng do bản thân cô quá phiến diện?.                                                                                                       

Đến lúc này cô vẫn chưa ngộ ra được rằng, đôi khi không phải vì mình có quá nhiều thành kiến với một ai đó, mà vì tiêu chuẩn của vật tham chiếu quá cao đại đa số mọi người không thể đạt được tầm với đó.                                                                                            

"Có thời gian tôi nhất định phải tới đó nếm thử mới được. Cô nhớ làm hướng dẫn Viên cho tôi đấy nhé".                                                                                         

Tô Hạ Hoan bụm miệng cười khẽ:"Thị trấn nhỏ sở dĩ được gọi là "thị trấn nhỏ" không phải vì nó là "thị trấn"mà mấu chốt nằm ở chỗ "nhỏ". Chỉ có độc một con đường đi từ đầu đến cuối, anh muốn lạc đường cũng không có cơ hội đâu, làm gì cần hướng dẫn Viên chứ?".                                                                                                          

"Nếu nó chỉ là một thị trấn nhỏ thì thành tích thi đỗ đại học năm đó của cô nhất định dấy lên một cơn "dư chấn "không nhẹ nhỉ?".                                                                                                        
Tô Hạ Hoan liếc anh ta. Anh ta cũng nắm rõ tình hình đấy. Mặc dù bây giờ sinh Viên đại học nhan nhản khắp nơi thì danh xưng "sinh Viên" cũng có sự phân biệt chất lượng từng khu vực. Một sinh Viên của trường đại học danh tiếng đi tới đâu cũng vẫn là "động vật quý hiếm", huống chi là trong một thị trấn bé nhỏ. Đó là nơi mà một đứa trẻ dù bỏ học sau khi tốt nghiệp cấp hai cũng không ai cảm thấy quá kỳ lạ. Dù sao trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người tài. Không đi học thì làm công nhân, có tiền thì kinh doanh buôn bán, cuộc sống vẫn ngập tràn màu sắc.