ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP42

Năm đó trước thành tích thi đại học của cô và Tô Triệt, bố mẹ hai bên chẳng biết đã nhận bao nhiêu lời ngợi khen. Đường Anh và Tô Phong được mọi người ngưỡng mộ vì có cậu con trai ngoan, còn bố mẹ cô thì được ngưỡng mộ vì có cô con gái giỏi. Lúc đó, hai gia đình mở tiệc mừng hai con lên đại học ngay ở Lam Nguyệt Loan. Phàm là những người dẫn theo con cái tới ăn tiệc, không ai là không nói một câu: Phải học Anh và chị nhớ chưa, sau này cũng phải đỗ vào một ngôi trường tốt.                                                                                                                       

Thực tế là, họ của ngày đó vẫn chưa điền nguyện vọng.                                                                                                        

Hôm ấy rất náo nhiệt, một vài bạn học cấp ba và nhiều thầy cô giáo còn cất công tới tận nơi tham gia bữa tiệc của họ. Tất nhiên người có thể khiến đông đảo quần chúng nể mặt tới dự không phải Tô Hạ Hoan mà là Tô Triệt.                                                                                                                                      

Đến tận bây giờ, Tô Hạ Hoan vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng Tô Triệt và bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, còn cô ngồi bên cạnh lại không biết nên nói gì với bạn cấp ba và hơn thầy cô của mình.                                                                                                                                          

Giáo Viên chủ nhiệm cười nói:"Cũng may hai em tổ chức chung với nhau, nếu không chẳng biết hôm nay sẽ phải tới uống rượu mừng của ai. Cạn ly vì hai em đã không khiến mấy người lớn chúng tôi khó xử".                                                                                      

Một vài bạn học cũng phụ hoạ theo:"Phải đó, phải đó".                                                                                                         

Giáo Viên chủ nhiệm hỏi nhỏ Tô Triệt dự định đăng ký vào trường đại học nào. Tô Triệt không ngần ngừ, nói ngay cái tên Đại học B. Giáo Viên chủ nhiệm sững người giây lát, ngay sau đó vỗ vai Tô Triệt như cảm thấy ấm lòng.                                                                                                                                            

Kết thúc bữa tiệc, cả đám người cùng nhau tới khu du lịch tham quan, ngắm cảnh. Hôm ấy, ấn tượng sâu đậm nhất của Tô Hạ Hoan chính là việc Tô Triệt nhắc tới trường đại học B và những lời khuyên chân thành của Giáo Viên tiếng Anh dành cho cô: Con gái không thể giống con trai được, xã hội này khắt khe với các cô gái nhiều hơn. Thế nên làm chuyện gì em cũng phải suy nghĩ thật cẩn thận, đừng để sau này bản thân hối hận.                                                                                                   

Ánh mắt Giáo Viên tiếng Anh nhìn cô như nhìn một đứa trẻ biết "cải tà quy chính" vậy, tràn đầy mãn nguyện.                                                                                                                                   

Tô Hạ Hoan không hiểu vì sao tất cả mọi người đều cho rằng cô phản nghịch, rồi sau khi thời kỳ ngỗ ngược ấy qua đi, cô lại trở thành con ngoan trò giỏi trong mắt họ?.                                                                                                           

Lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ kiểu gì cô cũng sẽ chọn đại học B chăng?.                                                                                                                                        
Tô Triệt đi tới đâu, cô cũng nên theo tới đó. Làm như cô chính là một trách nhiệm mà Tô Triệt luôn phải cõng theo vậy. Thực tế là, khi cô bắt đầu yêu đương hồi cấp ba, người các giáo Viên tìm đến đầu tiên không phải phụ huynh của cô mà chính là Tô Triệt. Họ nhờ Tô Triệt tới khuyên cô nên tập trung học hành, tránh chơi bời xao nhãng. Việc này khiến cô cực kỳ phản cảm, trở nên càng khó bảo hơn.                                                                                                                                         

Các thầy cô nghĩ cô sẽ chọn đại học B, cô chú và bố mẹ cũng không phải ngoại lệ. Và chính Tô Triệt phải chăng cũng nghĩ như thế?