ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP50

Tô Triệt và Tô Hạ Hoan đều không phải mẫu người cần mẫn chịu khó. Quần Áo lúc nào cũng chất một đống to, khi nào nhớ ra mới giặt. Hôm ấy, Tô Hạ Hoan bỗng dưng nhiệt huyết dâng trào, không những chăm chỉ giặt hết quần Áo của mình mà còn vô cùng "đảm đang" giặt lun cả đống quần Áo của Tô Triệt.                                                                                                                          

Nhưng khi cô cầm chiếc quần trong của Tô Triệt, nhảy chân sáo đi tới trước mặt Anh và nói :"Mấy chấm nhỏ trên quần của cậu là cái gì vậy?".                                                                              

Sắc mặt Tô Triệt lập tức thay đổi trong chớp mắt. Anh giật ngay chiếc quần của mình lại :"Cậu cầm quần trong của tôi làm gì?".                                                                                                         

"Thì tôi định giặt cho cậu mà! Rốt cuộc đó là thứ gì thế? Lúc cậu đi vệ sinh.....".                                                                                                                                 

"Tô Hạ Hoan!". Tô Triệt gào to tên cô :"Cậu là con gái, sao có thể cầm quần trong của người khác...".                                                                                             

Đó là lần đầu Tô Hạ Hoan nhìn thấy cảnh Tô Triệt mặt đỏ tía tai, thật sự là đỏ rực rỡ, còn đỏ hơn cả lúc bố cô uống rượu say.                                                                                                                  

Kể từ lần đó, Tô Triệt hình thành thói quen, sau khi tắm sẽ giặt ngay quần trong của mình. Đến tận bây giờ, vẫn không ai thay đổi được thói quen này của Anh, quần Áo có thể không giặt, nhưng qυầи ɭóŧ bắt buộc phải giặt ngay lập tức.                                                                                                                     

Sau hôm ấy, tròn ba ngày trời Tô Triệt không đoái hoài gì tới cô. Tô Hạ Hoan buồn bực nghĩ thầm, rõ ràng cô làm chuyện tốt cơ mà, sao người này không biết cảm kích vậy?.                                                                                                  

Phải đến khi Tô Hạ Hoan đồng ý sau khi lên thị trấn mua đồ, Anh cứ ở trong căn phòng điều hoà đợi cô quay về là được, Tô Triệt mới tha thứ cho cô. Cái giá này cũng thật đắt, cảm giác một lần ra khỏi cửa và một lần mất mạng không khác nhau là bao.                                                                                          

 Về sau, đến ngày họ phải trở về thị trấn, đám bạn trong thôn rất quyến luyến họ, còn suýt nữa tiễn họ rời đi trong nước mắt.                                                                                                                     

Tô Hạ Hoan cảm thán:"Quan hệ giữa chúng ta và mọi người thật tốt đẹp".                                                                                                                                         

Tô Triệt âm thầm đáp : Chỉ là họ không đành lòng rời xa căn phòng điều hòa mát rượi và những ngày được ăn quà vặt miễn phí thôi.