ĐỪNG NÓI VỚI ANH ẤY TÔI VẪN CÒN HẬN -Lục Xu

CHAP49

Cái giếng mà Tô Triệt & Tô Hạ Hoan tìm ra rất được mọi người trong thôn hưởng ứng. Họ cũng nói với hai người rằng nước này không thể uống được, chỉ có thể lấy ra giặt quần Áo hoặc tắm rửa gì đó thôi. Những người đến gánh nước nườm nượp không ngừng, bao gồm cả gia đình bị trộm tre rồi chửi mắng tơi bời kia nữa.                                                                                                   

Buổi tối, lúc đi ngủ, Tô Hạ Hoan hỏi Tô Triệt :"Cậu nói xem, lúc họ cầm cây tre đó để lấy nước, liệu có nhận ra đó chính là tre nhà họ bị trộm mất không?".                                                                                                                                  

"Chắc không đâu...". Nếu không bọn họ đã bị cảnh cáo rồi. Mà nói chính xác hơn là Tô Triệt đã bị cảnh cáo rồi, có khi còn phải bồi thường cũng nên?.                                                                                                                               

Tô Hạ Hoan "hừ" một tiếng:"Cả cây tre nhà mình cũng không nhận ra còn mắng hăng như vậy, tưởng họ có tình cảm sâu đậm đến mức nào chứ!".                                                                                      

Tô Triệt chống tay lên trán:" Ngữ khí nuối tiếc này của cậu là sao hả?".                                                                               

Tô Hạ Hoan cười lăn lộn trên giường: "Thì tại tôi muốn nhìn thấy cảnh cậu bị mắng, ha ha ha....".                                                                                          

"Đồ con gái ác độc".                                                                                                          

Tô Hạ Hoan ngủ say sưa, trên người đắp một chiếc chăn điều hòa nhiệt độ mềm mại vô cùng dính người. Nó được chính cô lựa chọn vì lúc ngủ trên giường cô hay cuộn tròn người lại, lăn tới lăn lui, ngủ cũng không yên giấc.                                                                                                                     

Tô Triệt vẫn chưa ngủ, nghiêng người nhìn chằm chằm bóng dáng sát mép giường, một chân thậm chí thò hẳn ra khỏi giường. Anh thầm mong đợi trong lòng rằng một giây sau cô sẽ lăn xuống đất. Những lúc mùi vị chơi đểu này xuất hiện, con người thường hưng phấn như vậy đấy. Thế mà cô lại lật người, quay về giữa giường. Cảm giác nuối tiếc kia thật không dễ chịu chút nào.                                                                                                                                  

Tô Triệt thở dài, nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Thế nhưng chỉ một giây sau, trên giường lại vang lên tiếng lăn tròn. Khi Anh mở mắt ra lần nữa, Tô Hạ Hoan đã lăn xuống dưới.                                                                                              

Trong đầu Anh chỉ có một suy nghĩ, cuối cùng cô cũng ngã xuống rồi.                                                                                                                                                            

"Cậu....vẫn ổn chứ?".                                                                                                       

Tô Hạ Hoan thút thít mấy tiếng rồi tiếp tục thϊếp đi. Chiếc chăn điều hòa nhiệt độ bị cô quấn chặt vào người, giường cũng không cao lắm, chắc cô không bị thương đâu.                                                                                                          

Tô Triệt lặng thinh, đành mặc kệ cô luôn. Kết quả là ngày hôm sau tỉnh dậy, Anh phát hiện cô đã lăn tới ngủ bên cạnh mình từ lúc nào. Anh thảng thốt nhảy dựng lên, ngẩn người nhìn cô, sau đó lại nghĩ hình như mình kích động thái quá rồi, có phải chưa từng ngủ chung với nhau đâu.                                                                                              
Mấy chuyện kiểu này, có lần một thì sẽ có lần hai. Tóm lại, họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nói khó nghe một chút thì từng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tắm chung một cái chậu, còn ngồi một bên vừa nhìn vừa đợi trong lúc đối phương đang tắm..... Ừm, đó là chuyện lúc bé tý rồi.