||AllxSư Tử|| •• Tiểu Thái Dương (✔)

.1. Coin necklace, Scorpio

.1. Mặt dây chuyền hình xu, Thiên Yết.

"Đứng lại..!!"

Tiếng gào thét cùng tiếng bước chân vang lên đằng sau rất gần. Cậu sợ. Bàn chân cậu trở nên rất đau, cẳng chân cũng quá mỏi, hơi thở không cách nào lấp đầy phổi cậu, nhưng cậu không muốn dừng lại. Nếu cậu làm thế, cuộc đời cậu xem như chấm hết.

Vì thế mà Sư Tử kiên trì chạy, xuyên qua những cửa hàng trống không, con phố vắng lặng người và cả màn tuyết rơi dày đặc. Từng hơi thở cậu tỏa ra khiến cơ thể cậu càng lúc càng thêm lạnh, nhưng cậu không quan tâm nữa, có vẻ tiềm thức cậu đang dần mất đi kiểm soát. Cậu không muốn chết, nhưng ý thức cứ dần trôi.

Cậu muốn nghỉ ngơi..

"Đuổi theo, nó là một triệu tiền thưởng!" Tiếng hét của tên nào đấy làm cậu giật mình trở lại thực tại, nỗi sợ lần nữa thống lĩnh tâm trí. Cậu phải thoát, cậu nhất định phải thoát...!

Sư Tử rẽ vào một con hẻm nhỏ bên cạnh, với thân thể gầy nhom, cậu dễ dàng luồn qua kẽ cửa lẩn vào một căn hộ cao tầng bỏ hoang. Cậu trốn vào một góc, nén hơi thở của mình, trên bàn tay siết lấy mặt đồng xu hộ mệnh mà cậu đeo trên cổ.

Làm ơn, đừng phát hiện ra cậu. Cậu thật sự một chút sức lực cũng không còn. Nếu chúng tìm ra cậu, mọi thứ sẽ phải quay lại xuất phát điểm một lần nữa. Cậu sẽ phải quay lại với người đàn ông đó thêm một lần nữa.

Chỉ nghĩ tới là đủ để bụng cậu quặn lại.

Tai cậu chú tâm lắng nghe tiếng bước chân vụt qua con hẻm vội vã. Chúng nhỏ dần đến khi im bặt.

Cậu đã thoát.

Sư Tử đến lúc này mới dám thở hắt một hơi. Cậu đứng dậy, ngay khi nhận ra chân cậu không hỗ trợ cơ thể cậu được cũng là lúc té nhào xuống đất, tay ghim vào vài mảnh thủy tinh. Cậu nhíu mày nhìn vào máu đỏ nhuộm dần từng ngón, nhỏ xuống bàn chân trần trắng bệnh, tím tái vì lạnh mà thở dài, xé lấy cái áo trắng mỏng trên người siết vào bàn tay bị thương.

Bụng giở chứng vô thức reo, đã vài ngày chưa có gì vào bụng dần dà đẩy cậu khỏi giới hạn. Dù cho cậu muốn đi xung quanh tìm thử xem có thứ gì có thể ăn được, nhưng chân trở thành như thế này, chỉ có thể ngồi lại một chỗ.

Đói, mệt, đau và khát. Sư Tử dựa đầu vào góc tường, nép người vào trong góc khuất, định cho bản thân nghỉ ngơi vài phút ngắn trước khi tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Gần, rất gần. Đến từ phía bóng tối sau lưng. Cậu thu vào dũng cảm hé ra nhìn một chút, nhưng lại không thấy gì trừ một màu đen như mực.

Tim cậu đánh trống rầm rộ trong ngực, cậu nín thở khi mà bản thân như hóa mù, tiếng bước chân dừng lại trước cậu một vài mét, nhưng cậu vẫn không nhìn ra hình dáng ai.

"Sư Tử."

Cậu nhảy dựng khi nghe tên mình phát ra từ giọng nói đó, vì cậu biết nó thuộc về ai, biết rất rõ.

"Cuối cùng, lại cũng tìm được cậu rồi."

Giọng nói người kia mơ hồ vang vào tai cậu, và tiếng thở dài. Dưới chân, mặt đất như đang xoay chuyển mòng mòng. Từng mảng hình ảnh trước mắt như đang vỡ vụn.

Rồi cổ tay cậu từ lúc nào bị tóm lấy, kéo cậu ra khỏi góc tường. Một cái siết chặt, đến mức dù Sư Tử giẫy giụa thế nào cũng không thể dứt ra. Mạch máu trong cổ tay bị dồn lại một điểm, sớm cả cánh tay đã trở nên tê dại. Cậu giẫy giụa chán, người kia không nhúc nhích gì, sự sợ hãi bắt đầu thấm vào trong máu. Dưới ánh trăng mờ nhạt hắt vào, Sư Tử thấy đối phương đang nở nụ cười.

"Thiên...Yết..." Kinh hoàng bao trùm lấy cậu khi hai mắt chạm nhau. Vẫn là ánh nhìn không chút cảm xúc nào, trực tiếp nhìn xuyên qua tâm can cậu.

"Dừng chống đối đi. Sư Tử, chính cậu biết rõ, lần chơi này cậu lại không thể thắng."
"Chuyện này không phải trò chơi, tôi không phải trò chơi của cậu!!" Sư Tử hét lên, nhíu mày, răng nghiến chặt. Trong đầu, cậu lẽ ra phải nghĩ cách thoát, nhưng sợ hãi đã hoàn toàn chi phối.

Thiên Yết phía này không hề để vào mắt thái độ của cậu, dứt khoát xoay gót, lôi cậu theo. "Đồ lì lợ---"

Cắt đứt lời hắn nói là nắm đấm từ cánh tay còn lại của cậu. Trong một khắc, hắn né sang một bên, dùng đầu gối đấm mạnh vào bụng người kia khi Sư Tử mất đà chúi về phía trước.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, khi bàn chân hắn chạm lại đất cũng là lúc Sư Tử co người lại vì đòn đau quá bất ngờ. Cậu có thể cảm nhận máu từ vết thương ở bụng lại tràn ra, ướt đẫm một mảng. Chân cậu hóa yếu đến đáng giận, rồi đầu gối cậu va xuống sàn một tiếng lớn.

Không biết Sư Tử có nhìn nhầm không, rằng trong mắt hắn đã là sự ngạc nhiên lóe qua, có lẽ hắn đã không ngờ cậu lại có sẵn một vết thương ở đó, trùng hợp.
"Chết tiệt...!" Sư Tử lẩm bẩm trong miệng. Cậu muốn xông vào hắn và đáp trả lại cú đá, nhưng cậu biết rõ đây không phải lúc.

Nên cậu vụt chạy. Dùng hết sức bình sinh, cậu lao vào bậc thang trước mắt, lao vào con đường duy nhất. Tiếng kim loại cũ kĩ kót két kêu theo từng bước chân, thứ đau điếng như thể vừa bị cán nát, nhưng cậu không thể dừng lại. Sư Tử không biết cậu đã chạy qua bao nhiêu bậc thang, nhưng hơi thở cậu trở nặng nhọc, không khí vào phổi cũng khiến cuống họng đau nhói không tả được.

Tầng thứ bảy... Sư Tử thoáng nhìn thấy nó trước khi cậu đổ gục xuống vì cạn kiệt sức lực. Dù cố gắng đứng lên, nhưng cả tay cậu cũng không thể chống đỡ thêm cho cậu được nữa.

Đến khi không bị chính tiếng bước chân chính mình chi phối, Sư Tử mới có thể nghe thấy tiếng bước chân đằng sau rất điềm đạm, chậm rãi mà bước lên từng bậc cầu thang.
Thế là hết.

Sư Tử nhíu mày, siết chặt nắm tay, cậu còn có thể làm gì được nữa?

Cả người cậu dễ dàng bị nâng lên. Hắn bế lấy cậu, không nói lời nào, cứ thế im lặng bước trở lại xuống cầu thang. Từ hắn một mùi hương cố hữu cứ thế xộc vào mũi cậu, làm tâm trí cậu không thể tiếp tục chống đỡ.

Cậu lầm bầm câu chữ gì đó, hắn không nghe được. Nhưng cánh tay cậu buông thõng là quá đủ để Thiên Yết biết cậu đã ngất đi. Có lẽ chỉ đơn thuần là do áp lực, nhưng hắn biết vết thương của cậu không phải chuyện đùa. Mất máu và mất mạng chỉ cách nhau có một sợi chỉ mảnh.

Nghĩ xong cũng là lúc hắn chạm vào bậc cuối cùng. Hắn cẩn thận đặt cậu vào xe chờ sẵn ở ngoài. Tuyết ở ngoài rơi đậm dần, hắn phải xoay xở một chút mới có thể mở cửa xe, nhưng cánh tay giữ người cậu không buông lơi dù chỉ một chút.
"Đến nơi này" Hắn chìa ra một mảnh danh thϊếp nhỏ. "Nhanh chóng lên."

Lái xe sáng suốt, không cần hắn giải thích thêm. "Được rồi."

Thiên Yết rút ra trong túi cái điện thoại, bấm vào cái tên quen thuộc hiện ra ở dãy số khẩn cấp.

Chỉ cần chờ trong hai giây, người kia đã bắt máy.

"Thiên Yết? Có chuyện gì vậy?" Người bên kia lập tức vào chủ đề, cậu ta biết nếu Thiên Yết gọi vào giờ này, chỉ có thể là chuyện rất gấp gáp.

"Cậu có ở bệnh viện không?" Thiên Yết hỏi lại, cố giữ bản thân bình tĩnh, đồng thời điều chỉnh nhiệt độ ấm lên, vì cả cơ thể Sư Tử đã trở nên rất lạnh.

"Có. Cậu bị thương sa-"

"Là người khác. Cậu chuẩn bị đi. Tôi sẽ đến đó ngay." Thiên Yết nói xong, không chờ người kia trả lời đem điện thoại đặt chỗ khác. Bàn tay hắn nãy giờ chặn máu từ bụng cậu chảy ra đã thấm đẫm tay hắn như nước tràn. Hắn xé áo cậu ra, quấn quanh bụng, áp tai lên cảm nhận nhịp tim cậu.
Vẫn đập từng nhịp đều đặn.

Hắn thở hắt ra, dựng bản thân ngồi thẳng dậy. Hắn cẩn trọng vén mái tóc cậu kiểm tra xem có vết thương nào khác không, nhưng may mắn là không có. Nhìn sang tay chân cậu, khắp nơi trên làn da trắng đều có vết bầm tím nổi bật, vài chỗ còn có máu rỉ ra.

"Xem ra ông ta vẫn còn nuôi hy vọng truy đuổi cậu sau từng đó năm." Thiên Yết lẩm bẩm, vô thức nhíu mày khi khuôn mặt của người được nhắc đến hiện ra trong tâm trí. Người đàn ông lạnh lùng, khuôn mặt không có chút tình cảm nào vấn vương, kể cả có là với ruột thịt của mình. Quyền lực là tất cả với ông ta. Năm mười lăm tuổi lần đầu gặp, Thiên Yết đã không thể nào có chút cảm tình.

Một cách tình cờ, hắn bắt gặp một vật lấp lánh dưới ánh đèn đường vụt qua từ cửa xe. Là một sợi dây chuyền cũ. Mặt dây chuyền không có vẻ gì bất thường, nó chỉ đơn thuần trông như một đồng xu bạc. Khi bàn tay hắn lướt qua cạnh tròn của đồng xu, hắn phát hiện chúng gồ lên một cách bất thường.
Cứ như đồng xu bị chẻ đôi rồi hàn lại như cũ.

Hắn định kiểm tra một chút, nhưng chiếc xe phanh lại gấp. Hắn nhanh trí giữ lấy người cậu không để cậu ngã xuống xe.

"Cái gì th-" Thiên Yết ngước đầu lên, lại nhìn thấy đằng trước là chiếc xe chắn ngang đầu xe hắn. Đèn pha trực tiếp chiếu vào kính trước, dù nó có che bớt ánh sáng cũng không dịu mắt được bao nhiêu.

Thiên Yết đang vội, không có thời gian tức giận, định giục lái xe đi vòng qua lại đúng lúc chủ xe bên kia bước ra khỏi xe.

Tệ nhất là Thiên Yết biết kẻ này. Cả hai với nhau chính là không đội trời chung. Kẻ này thật đúng lúc, ngay khi Thiên Yết một chút đôi co cũng không dư dả.

Thiên Yết cẩn thận đặt cậu nằm xuống, rồi bước ra ngoài xe. Hắn phải xử lý nhanh chuyện này, cách nhanh nhất chính là trực tiếp đối đầu.
"Thiên Yết, giao Sư Tử ra đây. Cậu biết rõ, như thế mới là tốt nhất cho cậu ta." Cứ như thể mong chờ từ trước, vừa thấy Thiên Yết, người kia đã rất nhanh cất lời.

Lại là giao người? Thiên Yết lặng lẽ nhìn, biểu cảm không hề thay đổi dù chỉ một chút.

"Xử Nữ, anh hẳn là đủ thông minh để biết thái độ của anh bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ con muốn giành lại đồ chơi của mình."

Xử Nữ nhíu mày.

"Cậu đang gọi Sư Tử là đồ chơi?"

"Đó là anh thôi, Sư Tử là người của tôi."

Xử Nữ vén mái tóc vướng víu ra khỏi tầm mắt, trực diện nhìn hắn. Thiên Yết cũng như bao người khác, đã nghe qua gia tộc họ Dương có một vị thiếu gia có đôi mắt rất lạ thường, xám trắng như màu tro tàn, người thường nhìn qua sẽ rất nhanh cảm thấy nỗi sợ hãi kì quái.

Trò cỏn con này của Xử Nữ đây cũng không phải lần đầu. Dù thế, Thiên Yết cũng không muốn kiêu ngạo đặt mình hơn, bởi Xử Nữ là một con người rất đáng gờm.
Cứ thế, một bên là màu đen như địa ngục, bên kia xám màu như tượng ngàn năm, nhìn nhau rất căng thẳng.

"Chuyện của Sư Tử không liên quan đến cậu." Là Xử Nữ cất lời trước. Từ miệng cậu ta, khói của hơi thở tràn ra rất chậm rãi.

"Rõ ràng là có, anh chẳng qua không muốn thừa nhận bất cứ thứ gì không liên quan đến em trai mình mà thôi." Thiên Yết đáp, không muốn chừa đường lui cho Xử Nữ, dứt khoát nhắc đến điểm yếu của cậu ta. Xử Nữ duy trì thái độ điềm tĩnh đáng ngạc nhiên, hoàn toàn không bị kích động.

"Còn nữa, Sư Tử đang bị thương, anh hẳn không muốn em trai mình ôm lấy cái xác chết chứ?"

Sư Tử bị thương? Xử Nữ nhíu mày càng sâu. Dù là rất khó khăn mới có thể tìm ra được vị trí của Sư Tử, nhưng có vẻ tình huống này không phù hợp. Tuy nhiên Xử Nữ không dễ dàng bỏ cuộc.
"Bác sĩ sẽ chăm sóc cho cậu ta, không phiền đến cậu."

"Bác sĩ của anh giỏi tới mức nào? Bác sĩ của tôi là ưu tú nhất đất nước."

Ngay khi Xử Nữ định giơ tay ra hiệu cho người xung quanh lao vào khống chế Thiên Yết, tiếng người lái xe của hắn vang lên rất gấp rút và lo lắng.

"C...cậu trai này chảy máu nhiều quá! Phải.. Tôi phải làm gì đây?"

Thiên Yết trong chớp mắt lao tới và mở cửa xe. Quả nhiên người kia không nói ngoa. Sư Tử chảy máu càng nhiều, khuôn mặt trắng nhợt như tờ giấy. Cậu không trông như đang thở. Dù Thiên Yết vẫn cảm nhận được mạch đập nơi cổ tay, nhưng chúng rất yếu. Cậu không thể bị chần chừ thêm nữa.

Xử Nữ chứng kiến toàn bộ, trên khuôn mặt vẫn là cái nhíu mày.

"Lùi xe lại đi." Từ đôi môi mỏng là từng từ ngữ lạnh lùng, kể cả không cam tâm, anh vẫn biết điều gì anh ưu tiên nhất. Đám người bên cạnh dù cho có đang ngạc nhiên trước sự nhân nhượng của ông chủ mình, cũng không cần chờ tới câu nói thứ hai, lập tức tránh xa ra và chừa cho Thiên Yết một khoảng trống.
Phía bên kia, Thiên Yết hắn thật không ngờ tới trong tương lai sẽ có một tình huống như thế này, nơi mà Xử Nữ lùi bước trước. Xử Nữ là một kẻ nghiêm khắc với bản thân, thứ gì người đàn ông đó muốn, tất thảy phải hoàn hảo cho bằng được.

Nhưng hắn không còn bao nhiêu thời gian để mà tận hưởng chiến thắng. Hắn chui vào xe, nhìn thoáng qua Xử Nữ đang đổi đôi mắt xám màu sang hướng khác như đang toan tính gì, trước khi tiếp tục phóng đi.

.

.

Không lâu, và nóc nhà trắng đã hiện ra trong tầm mắt. Thiên Yết nhanh chóng xuống xe, lần nữa cẩn trọng ôm cậu, quấn áo khoác chính mình bên ngoài ngăn cho cậu giảm nhiệt độ cơ thể. Vừa ngước lên, hắn đã bắt gặp người đàn ông áo blouse trắng, dáng cao hắn cần tìm, dáng hình đang chờ sẵn ở cửa.

"Ma Kết, đã chuẩn bị xong chưa?"
"Thiên Yết, cậu -" Người đàn ông nọ dừng bước chân, sau lớp kính mỏng là đôi đồng tử màu cỏ đẫm ngạc nhiên khi nhìn xuống người đang nằm bất động. Tuy nhiên, với vai trò là bác sĩ của mình, anh ta biết cả ba không có thời gian mà hỏi đáp.

"Mọi thứ đã xong, đem cậu ta vào trong đi."

Thiên Yết bước vội theo sau Ma Kết, nhịp tim đã trở nên dồn dập từ lúc nào.

.

.